Chương 198
Nam Lãnh vứt điện thoại qua một bên, không hiểu sao lúc ấy anh khá bực bội. Cứ cho là ghen đi, mà đúng là anh ghen thật.
…
“ưm… a… á… mạnh quá… nhẹ thôi… xin… xin anh… Aaaa… ”
Trong căn phòng gỗ tồi tàn tên đàn ông dị hợm ra sức luân động cùng thân thể người phụ nữ. Hắn ta như thể muốn trừng phạt ả, mặc kệ những lời cầu xin của ả hắn càng tăng lực thân dưới hơn.
Hắn nắm lấy tóc cô ả giật mạnh bắt ả phải ngẩng đầu lên cao.
“Trước đây cũng là điếm mà, không phải cô đang sướиɠ lắm à, còn than cái gì.” Dứt lời hắn lại giữ chặt hai vai cô ta ra vào nhanh đến bức người.
Hạ Nghi Lạp thở dồn dập, đến nói cùng không thể, cô ta siết chặt vải vóc quần áo dưới sàn rồi mặc cho hắn ta cày cấy mình một cách tàn bạo.
Xong việc Tóc húi cua ngồi thở nặng nề một bên, hắn hút điếu thuốc rẻ tiền, nhìn thân thể đầy mồ hôi của Hạ Nghi Lạp bên cạnh lên tiếng cảnh cáo. “Tôi giờ đã bị cô liên lụy rồi đấy. Nhớ cho kỹ nếu bị tóm thì cấm nhắc đến ông đây, nếu không dù có làm ma tôi cũng bám riết cô.”
Hạ Nghi Lạp cố gắng ngồi dậy mặc lại quần áo, cô ta cảm thấy ghê tởm mùi của hắn ta lưu lại trên người mình nhưng hiện tại không có chỗ để tắm rửa. Nghe hắn nói không chút tình nghĩa, cô ta cười khẩy. “Anh quên là Hàm Hi Họa thấy mặt anh à?”
“Nhưng cô ta chẳng biết tên tuổi của tôi.”
Ngón tay chạm phải vết sẹo dưới ngực, Hạ Nghi Lạp nghiến răng, cô ta thề nhất định không thể sống trong hoàn cảnh không bằng cả một con chó thế này nữa. Cô ta phải bắt bọn chúng trả giá khi đã đối xử với ả như vậy. Nhất là Hàm Hi Họa, nếu không có cô thì ả đã là vợ của Nam Lãnh chứ không phải như lúc này, sống chui sống nhủi còn đáng khinh hơn cả khi còn làm gái ở nước N.
Cô ta không muốn, cô ta sợ nếu phải trở lại thời điểm trước khi gia nhập vào tổ chức của Hàn Dĩ Ngôn. Cô ta càng sợ suốt cuộc đời phải chạy trốn bọn họ như thế này.
Trước hết Tóc húi của vẫn còn giá trị lợi dụng, chỉ có hắn mới giúp cô ta tiếp cận được Hàm Hi Họa lần nữa. Cũng chỉ có hắn mới giấu diếm cô ta được kỹ thế này.
Thu lại những suy nghĩ Hạ Nghi Lạp nhếch miệng tiến sát lại gần hắn bắt đầu nịnh nọt, xoa bóp. Đây là sở trưởng của cô ả nên chẳng có gì gọi là khó khăn.
…
“Mỹ Nhân mới từ Anh quốc về, mọi người lâu lâu mới có dịp tụ tập. Cậu nhân từ mà bỏ chút ít thời gian đi cùng bọn này đi.” Thẩm Thiếu Hàng năn nỉ muốn gãy lưỡi rồi nhưng Nam Lãnh vẫn vững như kiềng ba chân. Không là không.
Thật ra thì ngay từ đầu cũng đoán được Nam Lãnh chắc chắn sẽ không tham gia mấy kiểu tụ tập bạn cũ gì đó. Mà lại còn là bạn chả ra bạn từ thời nào. Cô nàng Mỹ Nhân này là bạn cùng trường trước đây của bọn anh, đàn em khóa dưới, là một mỹ nữ thiên tài vô cùng xứng với Nam công tử. Khi đó ai cũng gán ghép bọn họ thành cặp, tình ý của nàng thì ai cũng thấy rõ nhưng chàng thì như một khúc gỗ. Thậm chí càng lạnh băng đến đáng sợ, sau gia đình mỹ nữ di dân sang Anh nên không ai dám gán ghép lung tung nữa. Sợ Nam Lãnh nổi giận sẽ chơi bọn họ một vố có mà khỏi ngóc đầu dậy.
Hiện tại mỹ nữ trở về nước, nghe nói là cùng anh trai về nước định cư luôn. Có điều chẳng biết là còn có nguyên nhân khác không nhưng nếu có nguyên nhân gì đó liên quan đến Nam Lãnh thì phải xin chia buồn rồi. Tấm thân ngọc ngà của chàng đã có người nắm giữ.