Chủ Tịch Nguy Hiểm: Cưng Chiều Cô Vợ Khuynh Thành

Chương 183

Chương 183

Hàm Hi Họa tròn mắt nhìn anh, cô không thể tin nổi làm sao cô ta có thể thoát được thuộc hạ của Nam Lãnh. Cái này chính cô cũng phải thừa nhận Hạ Nghi Lạp có bản lĩnh. “Vậy Hàn Dĩ Ngôn…”

Nam Lãnh nheo mắt cắn môi cô. “Anh không muốn em nhắc đến tên của anh ta.” Kể từ khi rõ tình cảm hắn dành cho Họa Họa, anh ngày càng bài xích việc cô và hắn có liên quan. Đây là sự chiếm hữu, độc đoán cũng là ích kỷ đối với người phụ nữ của mình. Nhưng anh không muốn thay đổi.

Hàm Hi Họa cong môi mặc anh gặm nhấm cánh môi. “Ưm…” Nam Lãnh tách miệng cô ra, đầu lưỡi luồn vào nhanh chóng càn quấy mật ngọt bên trong khoang miệng của cô gái. Đang trò chuyện cơ mà…

“Ưm… quà…” Vừa ú ớ được vài chữ đã bị anh nuốt trọn.

Nam Lãnh bóp mạnh ngực cô, quyến rũ nói bên tai. “Để sau.” Bàn tay anh đi vào trong vạt váy ve vuốt đùi trong của cô, cảm nhận được nơi đó hơi ẩm ướt, ngón tay khẽ chạm.

Hàm Hi Họa cong eo không nhịn được sự trêu đùa bàn tay của người đàn ông mà phát ra tiếng rên nho nhỏ câu hồn.

“Làm ở đây nhé em.” Anh nỉ non bên tai vợ, sau tiếng đồ đạc rơi rớt cả người Hàm Hi Họa được anh gọn gàng đặt ngồi lên bàn làm việc.

Nam Lãnh nhếch miệng nhìn cô nhóc trần trụi trước mắt mình. Anh đá cái ghế xoay sang một bên, hơi khom người ngậm lấy ngực cô.

Hàm Hi Họa thở nặng nề, cô ưỡn ngực, hai tay chống ra sau bám chặt lấy mặt bàn. Chân cô quắp quanh hông anh.

Rồi cô không rõ mình đã bị anh đẩy nằm trên bàn từ lúc nào, lưỡi anh đang khám phá nơi nhạy cảm nhất của cô, anh chôn đầu vào giữa hai chân cô, bàn tay như gọng kìm tách rộng hai chân cô ra.

Hàm Hi Họa khó chịu nhưng càng hưng phấn, cô theo từng cái liếʍ mυ'ŧ mạnh mẽ của anh rêи ɾỉ không ngừng.

Đến khi anh thôi chọc cô, đỡ cô ngồi dậy lần nữa bắt cô kẹp chặt lấy hông anh.

“Ôm anh nào.” Tay cô vừa giữ chặt cổ người đàn ông, bên dưới hoàn toàn lấp đầy âʍ đa͙σ thít chặt.

Những âm thanh khiến người ta đỏ mặt tía tai vang lên trong căn phòng.

Nửa tiếng sau Nam Lãnh xoay người phụ nữ lại, cô chống hai tay lên mặt bàn, người khom xuống.

Nam Lãnh hôn dọc theo tấm lưng mảnh khảnh đầy mồ hôi của cô. “Họa Họa…” Trong cơn mê tình, người đàn ông thì thầm. “Người phụ nữ của anh.” Dứt lời anh thúc sâu vào trong thân thể Hàm Hi Họa.

Kết thúc hai đợt sóng tình dồn dập, dũng mãnh như thác lũ, Nam Lãnh ôm cô dựa vào ngực mình một phút rồi bế cô về phòng.

Nam Lãnh theo thói quen sau khi làʍ t̠ìиɦ hút một điếu thuốc.

Dù đã ngắm bao nhiêu lần cái dáng vẻ nam tính, gợi cảm này của anh Hàm Hi Họa vẫn không khống chế được sự say mê bất tận ăn tận cốt tủy. Ánh mắt cô đắm chìm vào khuôn mặt góc cạnh của người đàn ông qua làn khói đầy dụ tình.

Nam Lãnh thích ôm cô tựa vào đầu giường thế này, anh cong môi ngắm cô nhóc trên người mình.

“Anh đẹp thế à?” Người đàn ông đang có tâm trạng tốt dẫn đến sự tự tin cũng tăng lên. Mà anh tự tin là có căn cứ.

Hàm Hi Họa mỉm cười gật đầu. “Không ai đẹp bằng chồng em.”

Cái cảm giác cùng anh thân mật thế này thật thích, đặc biệt Hàm Hi Họa cực kỳ yêu thích nằm nhoài trên người anh như vậy. Cả hai chẳng có mảnh vải nào trên người, da thịt trần trụi tiếp xúc, vừa gợϊ ȶìиᏂ vừa gợϊ ɖụ©. Đều thỏa mãn sự khao khát và du͙© vọиɠ của nhau.

“Khi nào ‘Thiên Hạ’ đóng mấy?” Nam Lãnh hơi xốc cô dậy một chút, bàn tay ở lưng cô ma sát nhẹ nhàng.

Hàm Hi Họa nghĩ nghĩ cô trả lời. “Chắc cỡ hai tháng nữa ạ.”

Nam Lãnh gật đầu. “Quay xong bộ đó để trống một ít thời gian, chúng ta đi tuần trăng mật.”