Sau một lúc lâu, dì Lâm dẫn theo Dương Thần đã phơi nắng tới mức thở không ra hơi, mồ hôi nhễ nhại đi vào. Dì Lâm dừng chân trước cửa đại sảnh rồi đứng yên ở đó.
Dương Thần bước chân ngập ngừng, sau đó mới bất chấp tất cả từ từ đi vào, đến trước mặt Lương Thần, anh ta sợ hãi gọi: “Tổng Giám đốc Lương.”
Lương Thần không buồn nhìn Dương Thần lấy một lần, chỉ từ tốn nói: “Miếng đất dưới chân Lưu Kim Tuế Nguyệt là của tôi, câu lạc bộ này cũng do tôi một tay xây dựng và cấp cho anh quyền kinh doanh 5 năm, đến tháng mười một năm nay thì quyền kinh doanh của anh hết hạn. Nói cách khác… anh phải đến tập đoàn Giang Sơn để ký hợp đồng mới, đúng không?”
Dương Thần gật đầu: “Đúng ạ!”
“Tôi còn nhớ rõ ba năm nay, bởi vì tôi thường xuyên đến Lưu Kim Tuế Nguyệt để bàn chuyện làm ăn nên có phân nửa số người trong thành phố Giang Sơn đều đăng kí làm thẻ hội viên, cũng rất thích đến đây, giúp cho lợi nhuận hằng năm của anh tăng lên mấy lần. Chỉ riêng quý trước, thu nhập của Lưu Kim Tuế Nguyệt đã chiếm 60% trong tổng số thu nhập của anh, có đúng không?”
Dương Thần nghe vậy, trong lòng thoáng chột dạ, tiếp tục gật đầu: “Vâng.”
Lương Thần không nói lời nào mà chỉ chậm rãi quay đầu, nhìn về phía Dương Thần.
Dương Thần nuốt nước miếng, sắc mặt trở nên khó coi: “Tổng Giám đốc Lương, tôi xin đảm bảo đây là lần duy nhất, tôi sẽ không bao giờ tái phạm thêm lần nào nữa. Từ sau, tài xế và người nhà anh đến đây, tôi sẽ không bao giờ ngăn cản… Hơn nữa, nếu tôi biết họ là người trong nhà anh thì chắc chắn sẽ không dám ngăn cản. Đây là hiểu lầm, hiểu lầm thôi…”
Dương Thần chột dạ nói một mạch, đến cuối cùng, giọng anh ta cũng trở nên run rẩy. Ngay tại lúc anh ta sắp xin tha thứ thì Lương Thần bỗng đứng dậy, kéo Cảnh Hảo Hảo lên, đẩy cô đến trước mặt Dương Thần: “Anh nhìn rõ khuôn mặt cô ấy cho tôi! Tôi cảnh cáo anh, hôm nay là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng. Anh bắt cô ấy phơi nắng một tiếng đồng hồ thì tôi bắt anh phải phơi nắng bốn tiếng. Nếu còn lần sau thì như những gì tôi đã nói, anh đừng mơ tới Lưu Kim Tuế Nguyệt! Cho dù còn một năm nữa hợp đồng của anh với tập đoàn Giang Sơn mới hết hạn nhưng tôi vẫn có thể nâng đỡ một Lưu Kim Tuế Nguyệt thứ hai chỉ trong vòng mấy ngày để dìm anh xuống tận đáy! Tôi không tin rằng câu lạc bộ mà Lương Thần tôi không cho đến, lại có người ở thành phố Giang Sơn này dám đến để thẳng mặt đối chọi với tôi!”
“Hôm nay tôi nói rõ với anh, tất cả những thứ trong thành phố Giang Sơn này, khi đã thuộc về Lương Thần tôi thì đều thuộc về cô ấy! Nơi tôi có thể đến, cô ấy cũng có thể đến! Nói đơn giản, của tôi chính là của cô ấy! Nếu ai dám đối chọi với cô ấy thì cũng có nghĩa là đối chọi với tôi!”
Cuối cùng, Lương Thần không nhịn được nhấn mạnh từng chữ một: “Đã hiểu chưa?”