Em Là Cả Nhân Gian Của Anh

Chương 84: Máy biến âm (6)

Bây giờ Thẩm Lương Niên không có tâm trạng quan tâm đến người phụ nữ đang nằm trong phòng bệnh kia nhưng Lương Thần anh không thể bỏ mặc được. Bất luận thế nào, anh cũng không để ai cướp cô khỏi tay anh, dù đó là Diêm Vương chăng nữa!

Lương Thần cầm di động lên với sắc mặt u ám, gọi lại cho tài xế: “Bây giờ chú đến công ty một chuyến, lấy laptop trong phòng làm việc của tôi đến đây.”

Sau khi cúp máy, anh đứng bên ngoài cửa kính quan sát phòng chăm sóc đặc biệt một lúc mới đi vào nhà vệ sinh.

Thấy bên trong có bác sĩ, Lương Thần vờ như không có việc gì, đứng trước cửa nhà vệ sinh nghịch điện thoại. Đợi đến khi đối phương rời đi, anh mới vội vàng đến gõ cửa từng buồng bên trong, chắc chắn không có ai cả mới quay lại khóa trái cửa, sau đó lấy di động của mình ra, mở chức năng ghi âm lên rồi hắng giọng, dịu dàng từ tốn nói vào di động….

***

Khi Lương Thần ra khỏi nhà vệ sinh, tài xế đã đem máy tính đến bệnh viện, anh nhận lấy, bình tĩnh nói: “Giờ ở đây không có việc gì cần đến chú, chú về trước đi.”

“Vâng, cậu Thần!”

Tài xế cung kính trả lời, sau đó lại nói: “Cậu Thần, tôi đỗ xe ở bên dưới đợi cậu. Nếu cậu có gì dặn dò, cứ gọi điện thoại cho tôi là được.”

Lương Thần gật đầu, không lên tiếng, anh bình tĩnh đợi đến khi tài xế biến mất trong thang máy mới sốt sắng khởi động laptop, mở chức năng bluetooth kết nối với điện thoại, sau đó gửi đoạn thoại mình ghi âm trong nhà vệ sinh vào máy.

Trong lúc đợi tập tin truyền qua, Lương Thần gọi điện thoại cho nhân viên kỹ thuật của công ty mình, bảo người đó gửi phần mềm thay đổi giọng nói qua cho mình ngay trong đêm.

Sau khi nhận được phần mềm thay đổi giọng nói, anh mở biên bản cuộc họp được lưu trong máy tính, lấy được giọng nói của Thẩm Lương Niên trong đó, chuyển vào phần mềm thay đổi giọng nói để phân tích âm điệu và chất giọng của Thẩm Lương Niên.

Sau khi hoàn tất, anh chỉnh đoạn ghi âm từ giọng của mình thành giọng của Thẩm Lương Niên, lưu thành một đoạn ghi âm mới, gửi lại vào di động.

Lương Thần mở tập tin âm thanh, đưa đến bên tai kỹ càng nghe một lần, xác định không có vấn đề gì mới đóng máy tính lại, đi vào phòng bệnh.

Bên trong phòng bệnh yên tĩnh như tờ, Lương Thần đặt máy tính lên xô pha, cầm di động đến bên giường bệnh của Cảnh Hảo Hảo, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.

Anh nhìn đăm đăm Cảnh Hảo Hảo một lúc lâu mới lấy di động, mở đoạn ghi âm, đặt bên tai cô.

“Hảo Hảo… Anh là Lương Niên, anh đến thăm em rồi đây…”

Câu nói của Lương Thần với chất giọng của Thẩm Lương Niên vang lên trong phòng bệnh yên ắng. Mang theo vẻ ấm áp tao nhã, lại ẩn chứa dịu dàng khôn tả.

Cả đời này, Lương Thần chưa bao giờ nói chuyện dịu dàng đến vậy. Khi nghe được giọng nói này, vẻ mặt anh hơi ngượng ngùng, nắm lấy bàn tay mảnh mai của Cảnh Hảo Hảo. Tay của cô mềm tựa bông khiến người ta muốn siết thật chặt nhưng anh lại bất giác giảm bớt lực trêи tay xuống mức thấp nhất, cẩn thận như đang nâng niu báu vật dễ vỡ. Kế tiếp, lời nói dịu dàng lại vang lên trong di động: “Hảo Hảo, không bao lâu nữa em sẽ trở thành cô dâu của anh cơ mà? Em cứ ngủ thế này, sao gả cho anh được?”