Sáng sớm tỉnh dậy, đám người Vu Mã Bác nhìn Đồng Tiểu Tùng bằng ánh mắt có chút phức tạp.
Hai mắt Đồng Tiểu Tùng sưng đỏ, vừa nhìn đã biết là đêm qua khóc không ít.
Cố tình Đồng Tiểu Tùng còn làm như thể không có việc gì, nhìn mà làm người ta chua xót.
Văn Đông thở dài: “Đồng Tiểu Tùng, cậu có tâm sự gì có thể nói với bọn mình, đừng nghẹn.”
Đồng Tiểu Tùng dụi dụi mắt, cậu cũng biết bộ dáng hiện tại của mình không có sức thuyết phục.
Nhưng làm thế nào để cậu giãi bày tâm sự của mình?
Nếu nói ra, các bạn cùng phòng chắc chắn sẽ cảm thấy cậu đã bị mê hoặc.
Những gì Tri Huyền đã làm tối qua…… cậu cũng không có cách nào nói được.
Vốn dĩ không muốn nói, nhưng khi nghĩ đến những gì Tri Huyền đã dạy cậu trong mơ, cậu lại cảm thấy mình không nên im lặng, như vậy quá thẹn với sự quan tâm của các bạn cùng phòng.
Vì vậy Đồng Tiểu Tùng lựa chọn nói dối, cậu nói: “Tối hôm qua mình mơ thấy ác mộng, không nhớ rõ đã mơ thấy gì, chỉ nhớ rõ mình khóc đến tỉnh, thật không có tâm sự gì hết.”
Vu Mã Bác thống khoái nói: “Cậu không muốn nói thì thôi, nhưng hãy nhớ, chỉ cần cậu muốn nói, bọn mình sẽ lắng nghe bất cứ lúc nào.”
Đồng Tiểu Tùng có chút cảm động, nhưng vẫn không thể nói thật, đành phải đáp một tiếng.
***
Buổi trưa lúc ăn cơm ở căng tin, Đường Vũ Tâm ngồi xuống với vẻ mặt tiều tụy.
Văn Đông quan tâm hỏi: “Cậu vẫn còn khó chịu sao?”
Đường Vũ Tâm: “Đại di mụ của mình tới, có thể tìm Cố Hiên tiến hành trò chơi quỷ rồi, nhưng các cậu không phát hiện hai ngày nay trường học có chút không ổn sao?”
Mọi người đều không hiểu ra sao.
Văn Đông: “Không ổn chỗ nào?”
Đường Vũ Tâm nhìn quanh một vòng, hạ giọng nói: “Học sinh nhiều hơn, trường chúng ta không có nhiều người như thế.”
Nghe vậy, mọi người đều vô thức nhìn sang bên cạnh, quả thật so với trước kia căng tin nhiều hơn một nửa số người, nhưng vấn đề là gì?
Vu Mã Bác không quá để ý nói: “Tới cọ cơm?”
Đường Vũ Tâm hạ giọng: “Tối hôm qua đại di mụ của mình tới, mình dùng biện pháp Cố Hiên dạy nhìn một chút, rất nhiều học sinh trên sân thể dục đều không phải người sống.”
Thần kinh mọi người đều nhảy lên theo.
Văn Đông: “Cậu chắc chứ?”
Đường Vũ Tâm: “Các cậu đã từng thấy người sống nào trắng bệch không? Cái loai trắng xám ấy, mắt như cá chết, còn không tươi bằng gà vừa mới gϊếŧ trong căng tin……”
“Được rồi, được rồi!” Vu Mã Bác phun miếng thịt gà trong miệng ra, hạ giọng nói vẻ mặt chán ghét: “Cậu còn nói nữa mình ăn không vô mất, hiện tại xung quanh chúng ta có bao nhiêu…… thứ đó?”
Vẻ mặt Đường Vũ Tâm lo lắng, đáp: “Mình không biết, ban ngày mình nhìn không thấy.”
Đồng Tiểu Tùng đang nghe đến nhập thần, một người chân dài bước lên, ngồi xuống bên cạnh cậu.
Mùi trầm hương xộc vào mũi, Đồng Tiểu Tùng không cần ngẩng đầu cũng biết là ai tới.
Trong đầu hiện lên sự quấn quýt tối hôm qua, tim cậu đột nhiên đập lỡ một nhịp, vội vàng dịch sang một bên.
Tri Huyền đeo gương mặt kia của Cố Hiên, nói: “Vừa lúc tôi cũng đến căng tin ăn cơm, mọi người đông đủ cả rồi.”
Vu Mã Bác nhìn xung quanh, kinh ngạc nói: “Anh chui ra từ chỗ nào thế? Vừa rồi còn không thấy anh……”
Tri Huyền cười nói: “Có lẽ tôi vẫn luôn ở đây, chỉ là các cậu nhìn không thấy thôi.”
Nghe thấy lời này, trong lòng Đồng Tiểu Tùng run lên, đột nhiên hiểu được tại sao Tri Huyền hiểu cậu như vậy, tại sao lần nào cũng đúng lúc như vậy.
Vu Mã Bác trợn trắng mắt, căn bản không tin: “Quên đi, dù sao bọn tôi cũng phải tìm anh, Đường Vũ Tâm tới cái kia, trò chơi quỷ có phải có thể bắt đầu rồi phải không?”
Tri Huyền lên tiếng: “Đêm nay bắt đầu đi, nếu thuận lợi, mọi thứ có thể kết thúc vào đêm nay.”
Văn Đông bắt được trọng điểm: “Vậy nếu không thuận lợi thì sao?”
Tri Huyền: “Vậy thì chơi trò chơi quỷ một lần nữa, bao nhiêu lần cũng không sao, dù sao tôi cũng có thể bảo đảm an toàn cho các cậu.”
Mọi người:……
Lúc này, dì ở căng tin bưng lên một nồi thuốc đen thùi lùi.
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Tri Huyền cười nói: “Tráng dương đại bổ, mỗi người uống một chén, đêm nay có thể ấm một chút.”
Nói xong, Tri Huyền múc ra một chén đặt trước mặt Đồng Tiểu Tùng, mang theo ý cười: “Uống nhiều chút.”
Đồng Tiểu Tùng:……
Cậu cảm thấy nụ cười của Tri Huyền có chút ái muội, hình ảnh đêm qua hiện lên trong đầu, cậu vội rũ mắt xuống, cắm đầu uống thuốc, không dám nhìn đối phương nữa.
Vu Mã Bác hỏi: “Đêm nay bọn tôi phải làm gì? Anh có thể nói trước cho bọn tôi biết không? Lần trước hạ âm hay thật đấy, bọn tôi suýt nữa bị quỷ ăn mất, phải có cái chuẩn bị chứ không thể như thế được.”
Đồng Tiểu Tùng khựng lại, lần trước mang theo bọn họ hạ âm chính là Cố Hiên chân chính.
Cố Hiên và Tri Huyền hai người vẫn luân phiên xuất hiện, hiện tại ở trước mặt bọn họ là Tri Huyền, vậy Cố Hiên đâu?
Là ở nơi khác trong trường, vừa lúc trôn lẫn với Tri Huyền sao?
Cố Hiên có biết về trò chơi quỷ lần này không?
Hay là nói, Cố Hiên và Tri Huyền đã thương lượng với nhau?
Đồng Tiểu Tùng cảm thấy trong lòng nhói đau, không muốn nghĩ tiếp nữa.
Tri Huyền móc từ trong túi ra tới một một mảnh giấy màu vàng hình người, hạ giọng nói: “Vào ban đêm, chúng ta sẽ đi vào thế giới đảo ngược qua gương, dán vật này lên tất cả những người đã chết, phạm vi thao tác rất lớn, cần phải điều tra toàn bộ trường học, uống nhiều thuốc chút, chỗ đó rất âm, nếu bây giờ không uống nhiều, buổi tối sẽ càng cảm thấy lạnh hơn.”
Nghe vậy, Vu Mã Bác vội vàng múc thêm cho mình một chén nữa.
Văn Đông nhíu mày: “Vì sao lại là phạm vi toàn trường?”
“Nhổ cỏ không tận gốc, gió xuân lại sinh sôi.” Tri Huyền chậm rãi nói: “Ngọn nguồn gặp phải chuyện lạ không phải trò chơi quỷ, mà là những thứ bị chôn sâu trong lòng đất mà các cậu đã từng gặp kia. Rất đơn giản để thoát khỏi trò chơi quỷ, nhưng chúng ta cũng chỉ có thể tự bảo vệ mình, rồi một ngày nào đó sẽ lại nhìn những học sinh khác chơi trò chơi quỷ rơi vào tử vong ngoài ý muốn một lần nữa, tôi muốn thực sự chấm dứt cái vòng luẩn quẩn này.”
Văn Đông hồ nghi: “Anh là người tốt như vậy sao?”
“Quá khứ có lẽ không phải.” Tri Huyền cười nói: “Nhưng bây giờ tôi muốn làm người tốt.”
Đồng Tiểu Tùng giương mắt nhìn về phía Tri Huyền, cảm thấy đối phương đang nói dối.
Tri Huyền không thể là người tốt, bởi vì hắn căn bản không phải là người.
Văn Đông lại cảm thấy Tri Huyền có chút thành ý, y do dự một chút, nói: “Nếu là vậy, tôi cũng đi, dựa theo kế hoạch của anh, có thêm người sẽ tốt hơn.”
Nghe vậy, Kha Lâm vội nói: “Vậy tôi cũng đi!”
Vu Mã Bác kinh hãi, lén kéo quần áo Văn Đông, thấp giọng nói: “Cậu quên mình đã nói gì với cậu rồi sao? Bọn mình xảy ra chuyện các cậu còn có thể báo cảnh sát làm nhân chứng……”
Tri Huyền làm như không nghe thấy, cười nói: “Vậy đương nhiên là tốt hơn rồi, nếu có thêm người thì có thể nhanh hơn, chúng ta có thể trở lại sớm chút, cứ quyết định thế nhé.”
Sợ Văn Đông đổi ý, hắn nói: “Tôi còn có việc, đi trước, các cậu nhìn Đồng Tiểu Tùng, bảo em ấy uống hiều chút, thân thể em ấy yếu ớt.”
Đồng Tiểu Tùng:……
Tri Huyền vừa đi, Vu Mã Bác lớn tiếng nói: “Tại sao hai cậu lại muốn chen vào?”
“Bởi vì anh ta đang cứu người.” Văn Đông nhàn nhạt nói: “Tuy không biết tại sao Cố Hiên đột nhiên phát thiện tâm, nhưng anh ta đích thật là vì cứu người, mình cảm thấy hẳn mình nên xuất một phần lực.”
Kha Lâm gật đầu: “Mình cũng vậy, dù sao đi theo Đông Tử sẽ không sai, người lý trí như cậu ấy còn nói đi, thì mình còn gì mà không yên tâm.”
Vu Mã Bác nghĩ nghĩ, nói: “Nói hình như cũng có lý.”
“Đương nhiên đây đều là suy đoán chủ quan của mình.” Văn Đông nói lại, y nhìn về phía Đồng Tiểu Tùng, nói: “Đồng Tiểu Tùng, giữa cậu và Cố Hiên có chuyện bọn mình không biết, tuy tôn trọng cậu, nhưng mình cảm thấy vẫn phải hỏi cậu một chút, cậu cảm thấy quyết định vừa rồi của mình có đúng không?”
Đồng Tiểu Tùng sửng sốt, làm sao cậu biết có đúng hay không, nếu biết, cậu cũng không cần rối rắm suốt thế này.
Trầm mặc một lát, Văn Đông cười: “Nếu cậu không phản bác, vậy thì coi như cậu chấp nhận, mặc kệ cậu đang rối rắm cái gì, đều chứng tỏ Cố Hiên hiện tại đáng để tin.”
Đồng Tiểu Tùng yên lặng gục đầu xuống, Cố Hiên không đáng tin, nhưng đó là Tri Huyền.
“Mình không biết, mình không biết có phải anh ta đang nói dối hay không, mình không phân biệt được.”
Văn Đông trầm ngâm vài giây: “Vậy nếu không cậu nói ra? Chúng ta phân biệt một chút?”
Đồng Tiểu Tùng yên lặng ngậm miệng lại:……
Văn Đông: “Mình cảm thấy không giống nói dối, cho dù anh ta thật sự nói dối, chúng ta ở bên nhau, người nhiều hơn sẽ có thể chạy thoát được.”