Trọng Sinh Chi Thủ Phụ Tiểu Kiều Thê

Chương 21: Đưa đi học 1

Ngày xưa gọi Hứa Tú Ninh bái Bồ Tát, nàng luôn không chịu, hiếm khi lại chủ động như hôm nay.

Dù nói thế nào, kính Phật luôn tốt.

Lúc Hứa Tú Ninh chưa qua, Hà Nguyệt đã sai mấy tiểu nha hoàn để điểm tâm lên bàn, bấy giờ đều đã chuẩn bị ổn thỏa, đến mời cả nhà bọn họ dùng điểm tâm.

Điểm tâm có màn thầu Bát Bảo, bánh mật, vịt kho nước tương, thịt kho, mười miếng dưa vàng và một hộp rau dưa được cắt thành sợi. Ngoài ra mỗi người còn có một chén cháo lúa mạch hạnh nhân và một quả trứng chim bồ câu đựng trong đĩa nhỏ.

Đợi ăn cơm xong, Thẩm thị hầu hạ Hứa Chính Thanh thay quan phục, dặn dò Hứa Minh Thành mấy câu, rồi mới cùng Hứa Tú Ninh tiễn hai cha con bọn họ đến ngoài cửa viện.

Một người đi nha môn Hộ bộ làm quan, một người sẽ phải cùng Lục Đình Tuyên đến Quốc Tử Giám học tập.

Bởi vì hôm qua, trước khi rời đi, Hứa Tú Ninh có nói với Lục Đình Tuyên là ngày mai sẽ đến thăm huynh, nên muốn cùng Hứa Minh Thành đi gặp Lục Đình Tuyên.

Thẩm thị suy nghĩ một chút rồi thôi. Chỉ dặn dò nàng: "Lát nữa không được làm phiền đại ca con và Lục ca ca, để bọn họ nhanh chóng đi học. Nếu đến muộn sẽ bị tiên sinh phạt. Đợi buổi trưa bọn họ tan học trở về, con lại đến tìm bọn nó chơi đùa."

Hứa Tú Ninh đồng ý, cùng Hứa Minh Thành đến chỗ ở của Lục Đình Tuyên.

Đợi đến khi hai người bọn họ đến nơi, chỉ thấy hai cánh cửa sân màu đỏ mở rộng, Lục Đình Tuyên chắp hai tay sau lưng đứng giữa đình viện, đang ngắm nụ hoa Hải Đường trên cây.

Chàng mặc một bộ áo dài màu trắng viền đen, đai lưng cũng màu đen. Ánh nắng sớm mai nhàn nhạt rơi trên người chàng, gò má tuấn tú lạ thường.

Hứa Tú Ninh bước chậm lại.

Kiếp trước, nàng hay nghe người ta nói Lục Đình Tuyên tướng mạo phi phàm, nhưng nàng chưa từng để ý, cũng không nhìn cẩn thận. Bây giờ đột nhiên nhìn kỹ, đúng là phong thái có một không hai.

Cẩn Ngôn ôm cặp sách của Lục Đình Tuyên trong ngực, đứng ở một bên. Hiển nhiên hai chủ tớ cũng đã chuẩn bị xong, đang chờ Hứa Minh Thành tới.

Nghe được tiếng bước chân, Lục Đình Tuyên nghiêng đầu nhìn sang.

Chàng vừa nghiêng đầu một cái, càng thấy rõ đường nét dưới cằm hoàn mỹ trơn bóng của chàng.

Hứa Tú Ninh và Hứa Minh Thành đã đi vào trong viện. Nàng lập tức nghiêng đầu khẽ cười với Lục Đình Tuyên, vẻ mặt vui tươi: "Chào Lục ca ca."

Lục Đình Tuyên không ngờ nàng sẽ tới, cho nên có chút giật mình.

Nhưng chàng nhanh chóng lấy lại tinh thần, ánh mắt hờ hững rời khỏi mặt nàng.

Khi nàng cười lên, trong mắt như có ánh sao rơi vào, cả người trông rất tràn đầy sức sống, thực sự rất khó khiến người ta không rung động.

Nhưng trước kia nàng chưa từng tới chỗ chàng sớm như vậy, bây giờ nàng tới làm gì?

Hứa Minh Thành lập tức giải đáp nghi vấn trong lòng chàng: "Vừa nãy ta nói muốn tới đi học chung với đệ, nha đầu này nghe vậy, nằng nặc đòi đi theo. Nói sáng nào ta cũng có mẫu thân và nó tiễn đi học, còn đệ lại chỉ có một mình. Nhất định phải tới tiễn đệ đi học cho bằng được. Mẫu thân và ta không nói nổi nó, đành phải để nó đi theo."

Nàng tới là muốn tiễn chàng đi học?

Chỗ mềm mại nhất trong lòng bị người nhẹ nhàng bấm một cái, từng làn sóng nhỏ bé chậm rãi lan ra.

Chàng không nhịn được nhìn Hứa Tú Ninh một chút.

Tiểu cô nương mặc một bộ áo kẹp màu hồng, phía trên lớp vải gấm thêu hoa vàng, mép áo được may thêm một lớp lông. Bên ngoài nàng khoác một cái áo choàng màu vàng làm từ vải bông, trong ngực còn ôm một lò sưởi tay tinh xảo khắc hoa liền cành. Dáng vẻ rất sợ lạnh.

Lục Đình Tuyên biết Hứa Tú Ninh là sinh non. Lúc trăng tròn mẫu thân từng dẫn chàng tới, chỉ vào Hứa Tú Ninh được quấn chặt trong lớp chăn gấm Hồng Lăng, cười nói với chàng: "Đây chính là cô vợ nhỏ của con, lớn lên sẽ gả cho con, ngày ngày ở bên con. Sau này con phải chăm sóc con bé thật tốt, bảo vệ con bé."

Đám nữ quyến ở bên cạnh nghe vậy đều cười rộ lên.

Lúc ấy chàng mới tám tuổi, chính là lúc hiếu thắng. Bị người cười như thế, chàng vừa xấu hổ vừa tức giận, tai nóng rực.

Nhưng trên mặt vẫn cố gắng duy trì dáng vẽ lãnh đạm, không muốn bị người chê cười.

Mẫu thân còn muốn ôm Hứa Tú Ninh tới cho chàng xem.

Nho nhỏ, gầy teo, chàng cảm thấy chàng có thể xách nàng lên bằng hai đầu ngón tay. Nhưng làn da rất trắng, rất mịn màng, đôi mắt đen như mực, tóc vừa đen vừa nhiều.