Chỉ Muốn Làm Phu Nhân Tướng Quân

Chương 20: Về nhà Truy Mộng

Truy Mộng lại đi theo, hơn nữa nói:

- Cô nương, ta tên Truy Mộng, xin hỏi cô nương tên là gì?

Thủy Tâm Như vừa đi vừa nói:

- Ta tên gọi là gì thì có quan hệ gì tới ngươi? Ngươi cái người này, có phải có bệnh hay không a?

Truy Mộng vừa đi vừa nói:

- Ta không bệnh, ta rất bình thường, chính là tôi muốn kết giao bằng hữu với cô nương.

Thủy Tâm Như vừa đi vừa nói:

- Ta đối với ngươi không có hứng thú.

Truy Mộng cũng vừa đi vừa nói:

- Nhưng ta có hứng thú với ngươi.

Thủy Tâm Như dừng bước chân, xoay người nhìn Truy Mộng nói:

- Bộ dáng của ngươi mỏ chuột tai khỉ, còn muốn đánh chủ ý vào ta? Ngươi cũng không tự soi lại chính mình a.

Nghe được lời này, Truy Mộng chẳng những không sinh khí, còn cợt nhả nói:

- Cô nương, ngươi hiểu lầm ta, ta không phải có ý kia. Ý ta là, ngươi chỉ là một cô nương, bên ngoài hành tẩu không tiện, nếu không…… Nếu không ngươi làm tiểu muội ta đi! Ta biết võ công, có thể bảo hộ ngươi, như vậy liền không ai dám khi dễ ngươi.

- Chỉ cần ngươi không khi dễ ta, ta liền cám ơn trời đất.

Thủy Tâm Như nói:

- Còn có, ta hiện tại nữ giả nam trang, trừ bỏ ngươi biết ta là nữ, không có người thứ hai biết được, cho nên ta không cần ngươi bảo hộ, càng không muốn làm tiểu muội ngươi.

Nói xong, nàng lại xoay người đi về phía trước, nhưng Truy Mộng vẫn đi theo nàng.

Giờ phút này Truy Mộng, vừa đi theo Thủy Tâm Như, vừa nói:

- Cô nương không muốn làm tiểu muội của ta cũng không quan hệ, ta có thể làm đại ca của cô nương, ta mặc kệ ngươi đồng ý hay không, ta đều phải làm đại ca ngươi.

Thủy Tâm Như vừa đi vừa nói:

- Ta phát hiện ngươi không chỉ là một sát thủ, còn thật sự bất đắc dĩ.

- Bất đắc dĩ cũng tốt, sát thủ cũng tốt, dù sao ta nhất định sẽ làm đại ca của cô nương.

Truy Mộng vừa đi vừa nói:

- Đúng rồi tiểu muội, ngươi hiện tại muốn đi đâu?

Thủy Tâm Như không cao hứng nói:

- Không biết.

Truy Mộng cả kinh nói:

- Cái gì? Ngươi ngay cả đi nơi nào cũng không biết? Vậy ngươi cũng không thể luôn chạy loạn nơi nơi như vậy đi?

Thủy Tâm Như nghe xong, không có hé răng, chỉ là vẫn lang thang không có mục tiêu như vậy mà đi về phía trước.

Truy Mộng thấy Thủy Tâm Như thật lâu không hé răng, hắn lại nói:

- Nếu không như vậy đi! Ta mang ngươi trở về nhà ta được không?

Thủy Tâm Như cho rằng “trở về nhà ta” trong miệng Truy Mộng là trở về hắc ám môn, vội vàng cự tuyệt nói:

- Ta lại không phải sát thủ, mới không cần cùng ngươi đi hắc ám môn đâu!

Truy Mộng nói:

- Ta không nói đi hắc ám môn, ta nói là đi về quê quán của ta.

Thủy Tâm Như hỏi:

- Quê quán của ngươi? Ở đâu?

Truy Mộng hồi đáp:

- Đào yêu trấn, thường lộ thôn.

Thủy Tâm Như nói:

- Đào yêu trấn? Thường lộ thôn? Ở nơi nào? Cách nơi này có xa hay không?

- Không xa.

Truy Mộng nói:

- Nếu cưỡi ngựa thì mấy canh giờ liền đến. Nếu đi bộ, phỏng chừng phải một ngày.

Thủy Tâm Như nghe xong, thầm nghĩ: Túy Tây Phong đã cưới công chúa, ta đã không còn có cơ hội gả cho hắn, nhưng ta lại không thể gả cho Vương gia, nơi này cách vương phủ quá gần, nếu vẫn luôn ở chỗ này, sớm hay muộn cũng sẽ bị Vương gia phát hiện, không bằng đi theo Truy Mộng về quê nhà hắn, nói không chừng còn có thể ở nơi đó gặp được một người trong sạch, sau đó liền gả đi, hoàn toàn quên hắn.

Nàng nghĩ vậy, liền nói với Truy Mộng:

- Được, ta đây cùng ngươi trở về quê quán, nhìn xem nơi đó có đẹp hay không.

Truy Mộng nói:

- Được, ta hiện tại mang ngươi đi mua hai con ngựa.

Thủy Tâm Như vừa nghe, vội nói:

- Ta không cưỡi ngựa.

Truy Mộng nói:

- Vậy mua một con ngựa, chúng ta cùng cưỡi.

Thủy Tâm Như vừa nghe, không cao hứng nói:

- Ai muốn cùng ngươi cưỡi chung một con ngựa đâu! Ngươi chẳng lẽ không biết, nam nữ thụ thụ bất thân sao?

Truy Mộng nói:

- Chúng ta đây đi bộ là được rồi đi.

Nói xong, hắn liền đi về hướng đào yêu trấn, vừa đi vừa nói:

- Hiện tại sắp đến buổi trưa, phỏng chừng buổi chiều ngày mai mới có thể tới.

Thủy Tâm Như đi theo Truy Mộng vừa đi vừa nói:

- Không quan hệ, coi như là du lịch cũng tốt. Kiếp trước ta, thường xuyên cùng Phong đại ca đi du lịch a.

Nói đến đây, nàng thầm nghĩ: Thật là, ta như thế nào lại nhắc tới hắn.

- Kiếp trước???

Truy Mộng nghe được Thủy Tâm Như nói, trêu ghẹo nói:

- Ta nói tiểu muội, ngươi còn có kiếp trước a! Vậy kiếp trước của ngươi…… có phải cùng ta là một đôi phu thê hay không?

Thủy Tâm Như nghe xong, không cao hứng nói:

- Phu thê cái đầu ngươi, da của ngươi thật đúng là dày, dày đến mức đạn bắt qua thủng.

Truy Mộng nghe không hiểu "đạn bắn” là gì, còn tưởng rằng Thủy Tâm Như nói được là “Trứng gà”, vì thế liền nói:

- Trứng gà không phải đao, sao có thể đánh được ta?

Thủy Tâm Như nói:

- Thật là, không nói chuyện hợp nhau, nửa câu cũng ngại nhiều, không nói nữa, mai lên đường đi!

Nói xong, bước chân bọn họ cũng nhanh hơn, đi về hướng đào yêu trấn, thường lộ thôn.

——————————————————————————

Truy Mộng mang theo Thủy Tâm Như trải qua một ngày mới tới nơi.

Giờ phút này, bọn họ đang ở đào yêu trấn hồng kiều trên đường đi tới.

Hồng kiều phố, tuy rằng không lớn như phố hồng nhan, cũng không có phồn hoa bằng, nhưng cũng có không ít cửa hàng buôn bán. Trên đường, những thương phẩm rực rỡ muôn màu, muôn hình muôn vẻ, làm đôi mắt Thủy Tâm Như như phát sáng. Nàng hết nhìn đông xem tây, lại đông sờ sờ tây sờ sờ, mặc kệ là đồ ăn ngon, hay đồ trưng bày, nàng đều không bỏ qua

Bất quá nàng đều chỉ nhìn một cái, sờ một cái mà thôi, cũng không có mua.

Nàng nhìn đồ vật hai bên đường phố một lần, cũng sờ soạng một lần, còn cả những đồ cách xa nàng mười dặm, tám dặm đều nhìn quét một lần, sau đó nàng đột nhiên hỏi Truy Mộng:

- Truy Mộng đại ca, nhà ngươi ở nơi nào nha? Chúng ta còn phải đi bao lâu? Ta sắp mệt chết rồi.

Thủy Tâm Như nói:

- Ta không thích ăn ở bên ngoài, ta thích tự mình nấu cơm ăn.

Truy Mộng nói:

- Tốt, nhà ta nồi chén gáo bồn cái gì đều có, đợi lát nữa để ta nếm thử trù nghệ của ngươi.

Thủy Tâm Như nói: “được.” Sau đó bọn họ cùng nhau đi thẳng về một đầu phố kia, chỉ chốc lát sau liền đi ra khỏi phố hồng kiều, đi tới thường Lộ thôn.

Thường lộ thôn không lớn, nhà cũng không nhiều lắm, nhưng lại là nơi có cảnh đẹp, bốn phía đều có dãy núi, đại thụ, sông nhỏ.

Mỗi lúc chạng vạng, ánh hoàng hôn kim sắc chiếu lên một mảnh núi xanh tươi mát cùng trên mặt sông uốn lượn, làm cho nơi này có thêm một vẻ đẹp không ngờ, tựa như thế giới cổ tích.

Vừa đi vào thôn, liền có thể nhìn đến hai ba mươi phòng ốc cổ kính, còn có một con đường đá xanh.

Con đường rộng cỡ bốn 5 mét, nằm giữa hai bên nhà ở.

Bất quá cũng kỳ quái, những cái người đi đường chỉ cần vừa nhìn thấy Truy Mộng đều sợ tới mức chạy trốn còn nhanh hơn thỏ, nhưng Truy Mộng lại giống như không có việc gì, một chút đều không cảm thấy kỳ quái, bởi vì hắn biết những người đó là vì sao vừa thấy hắn liền chạy, là bởi vì những người đó đều biết hắn là sát thủ.

Nhưng Thủy Tâm Như lại không rõ những người đó vì sao vừa thấy Truy Mộng liền chạy, vì thế liền hỏi:

- Truy Mộng đại ca, người trong thôn các ngươi như thế nào vừa thấy ngươi liền chạy a? Thật là kỳ quái?

Truy Mộng hồi đáp:

- Bởi vì bọn họ đều sợ ta nha!

- Sợ ngươi?

Thủy Tâm Như suy nghĩ một lát, bừng tỉnh đại ngộ, lại nói:

- Nga!!! Ta hiểu được, hóa ra ngươi làm sát thủ cũng có danh tiếng a, đi đến đâu cũng có người biết, trách không được bọn họ trốn ngươi như trốn ôn thần.

Truy Mộng đo bên cạnh theo dọc con đường, nói:

- Ta cũng không để ý người khác có cái nhìn như thế nào đối với ta, bọn họ trốn ta cũng tốt, không né ta cũng được, ta đều không để bụng, ta chỉ cần làm tốt nhiệm vụ một sát thủ là được.

Thủy Tâm Như đi theo Truy Mộng, vừa đi vừa nói:

- Truy Mộng đại ca, lời này của ngươi không đúng rồi, ngươi chẳng lẽ không biết, người khác đều thống hận lạm sát người vô tội sao? Ngươi làm sát thủ, sẽ ngay cả bằng hữu cũng không có, làm không tốt còn có thể bị người gϊếŧ chết.

- Ta biết.

Truy Mộng thực nhẹ nhàng mà nói một câu như vậy.

- Ngươi biết mà còn làm sát thủ.

Thủy Tâm Như nói:

- Nếu talà ngươi, ta mới không làm sát thủ đâu!

Truy Mộng nói:

- Không làm sát thủ thì làm cái gì?

Thủy Tâm Như nói:

- Làm đại hiệp nha! Làm một người mà người người đều kính ngưỡng.

Truy Mộng nói:

- Đại hiệp chẳng lẽ không gϊếŧ người sao?

Thủy Tâm Như nói:

- Đại hiệp chỉ biết cứu khổ cứu nạn, sẽ không gϊếŧ người. LCho dù là gϊếŧ người, cũng là gϊếŧ kẻ tội ác tày trời. Tựa như trong tiểu thuyết Kim Dung, Cổ Long vậy, nhân vật đại hiệp bên trong đều sẽ không giống ngươi lạm sát kẻ vô tội như vậy.

Truy Mộng không biết Kim Dung, Cổ Long là ai? Cũng không biết tiểu thuyết là gì? Liền nghi hoặc nói:

- Cái gì dung? Cái gì long? Còn có…… Tiểu thuyết lại là thứ gì? Ta như thế nào nghe không hiểu?

Thủy Tâm Như lúc này mới ý thức được bản thân cứ vậy mà nói ra, vì thế liền chữa cháy:

- Ai nha! Ta đã quên ngươi là người cổ đại, không biết này đó, được rồi, không nói những cái này nữa.

Lúc này Truy Mộng hỏi:

- Tiểu muội, ngươi có phải chán ghét ta làm sát thủ hay không?

Thủy Tâm Như nói:

- Đâu chỉ là chán ghét, quả thực là phản cảm.

Truy Mộng nghe xong, không nói chuyện, chỉ là đi dọc theo con đường về phía trước.

Một lát sau, Thủy Tâm Như lại nói:

- Truy Mộng đại ca, ngươi hiện tại là đại ca ta, có thể đáp ứng ta một chuyện hay không?

Thủy Tâm Như nói:

- Ngươi có thể đừng làm sát thủ hay không?

- Ta làm sát thủ đã rất nhiều năm, sớm đã thành thói quen.

Truy Mộng còn nói thêm:

- Hơn nữa, làm sát thủ có thể kiếm rất nhiều tiền.

Thủy Tâm Như dừng bước chân, không cao hứng nói:

- Cũng chỉ có những người sát thủ lãnh khốc vô tình mới có thể vì tiền mà đi lạm sát kẻ vô tội. Ngươi có biết, người bị ngươi gϊếŧ chết, bọn họ cũng có người nhà. Người nhà bọn họ nếu biết được ngươi gϊếŧ người thân của họ, sẽ thương tâm thế nào, cũng sẽ thống hận ngươi, có khi còn tìm ngươi báo thù đâu!

Truy Mộng thấy Thủy Tâm Như không cao vui, vì thế hắn cũng dừng bước chân, nói:

- Tiểu muội, ta biết ngươi không thích ta làm sát thủ, nhưng ta

đã làm rất nhiều năm, đã sớm đã thói quen. Nói nữa, ta ngoại trừ gϊếŧ người, khác đều không biết, ta không làm sát thủ còn có thể làm cái gì?

Thủy Tâm Như nghe xong, cả giận nói:

- Cùng đầu gỗ như ngươi nói cũng không thông, ngươi thích làm sát thủ đúng không! Vậy ngươi liền tiếp tục làm đi thôi! Đừng nhận muội muội này nữa, cáo từ.

Nói xong, nàng xoay người lại, muốn rời đi.

Truy Mộng thấy vậy, vội vàng đuổi theo, giữ cánh tay nàng lại, xin lỗi nói:

- Tiểu muội, ngươi đừng nóng giận! Đều là đại ca không tốt, chọc ngươi không cao hứng.

Truy Mộng nói xong câu đó, thấy Thủy Tâm Như còn sinh khí, vì thế hắn lại nói:

- Được, được, được, đại ca đáp ứng ngươi, từ nay về sau không bao giờ lạm sát kẻ vô tội, đừng nóng giận được không?

Thủy Tâm Như nói:

- Ngươi một ngày không gϊếŧ người liền ngứa tay, ta mới không tin ngươi đâu!

Truy Mộng giơ một bàn tay lên, thề nói:

- Truy Mộng ta thề với trời, từ hôm nay trở đi, không bao giờ lạm sát kẻ vô tội, nếu ta vi phạm lời thề, ta sẽ chết không được tử tế.

Nghe được lời này, Thủy Tâm Như nói câu:

- Này còn nghe được.

Truy Mộng mỉm cười nói:

- Chúng ta đây hiện tại có phải mau mau về nhà hay không, bụng ta đói đến bép dí rồi.

- Vậy ngươi còn không mau dẫn đường.

Thủy Tâm Như nói:

- Ngươi không dẫn đường, sao ta biết đâu là nhà ngươi?

Truy Mộng nghe xong, cười cười, sau đó xoay người đi về phía nhà mình.

Thủy Tâm Như cũng cười cười, sau đó đi theo Truy Mộng đi, trong chốc lát, liền đến nhà Truy Mộng.