Hồn Đế Võ Thần

Chương 19: Đột Phá Phàm Cảnh Bậc Chín

Linh khí đất trời cuồn cuộn tuôn vào cơ thể, Tiêu Dật đắm chìm trong việc tu luyện.

Hết một ngày, khi màn đêm buông xuống, Tiêu Dật cảm thấy trong cơ thể có một luồng sức mạnh bùng nổ, hắn biết, đây là điềm báo đột phá.

Chỉ trong chốc lát, hắn mở mắt ra: "Phàm Cảnh bậc sáu rồi, tốc độ quá nhanh."

Tiêu Dật cũng không nghĩ tới mình lại đột phá nhanh như thế, dù sao thì hắn cũng vừa mới đột phá Phàm Cảnh bậc năm vài ngày trước.

Phàm Cảnh bậc sáu là một ranh giới, chân khí chênh lệch gấp năm sáu lần Phàm Cảnh bậc năm, linh khí cần để đột phá nháy mắt gia tăng rất lớn.

Hôm nay nương vào linh khí cuồn cuộn trong Tử Vân Động, trong một ngày đã đột phá, tốc độ thế cũng không tệ.

Một lát sau, Tiêu Dật bỗng nhiên mở mắt lần nữa, lông mày chợt nhíu lại.

"Năm mươi bước tốc độ tu luyện đã nhanh như vậy, nếu càng đi tới phía trước, tốc độ chẳng phải còn nhanh hơn sao?" Tiêu Dật thầm nghĩ.

"Nhưng đi vào sâu hơn thì có khả năng uy áp sẽ vượt quá khả năng chống đỡ của võ giả Phàm Cảnh." Tiêu Dật nhíu mày.

Nếu là những người khác thì chắc chắn sẽ không để tâm vấn đề này. Nhị trưởng lão cũng đã nghiêm túc dặn dò, vượt lên trước năm mươi bước sẽ nguy hiểm tính mạng, sẽ chẳng có ai dám cả gan liều lĩnh.

Có điều, Tiêu Dật từ trước đến nay là người chưa bao giờ chịu an phận, còn to gan lớn mật.

Hắn đứng lên, thăm dò thử nhích một chân.

Chân trái vừa mới bước ra khỏi giới hạn chừng nửa bước, trong khoảnh khắc, một áp lực khủng khϊếp bao phủ chân trái vừa thò ra của hắn, như đeo vào chân hắn một khối đá lớn.

"Cũng tạm, áp lực này vẫn nằm trong khả năng chống đỡ của mình." Tiêu Dật tự nhủ.

Thực tế, giới hạn năm mươi bước là kết quả trưởng lão gia tộc đưa ra sau nhiều năm thăm dò. Khoảng cách này là khoảng cách mà nhóm con cháu gia tộc có thể chống đỡ được, an tâm tu luyện.

Khi vượt qua phạm vi này, cho dù bọn họ có thể gắng gượng chịu đựng uy áp, nhưng áp lực quá lớn khiến cho người ta khó lòng an tâm, nói chi tới chuyện tĩnh tâm tu luyện.

Chỉ là Tiêu Dật vốn có tâm trí hơn người, chẳng quản là tình huống ác liệt thế nào, quấy nhiễu nhiều bao nhiêu, hắn đều có thể ổn định tâm thần, nhanh chóng tiến vào trạng thái tu luyện, đây chính là ưu điểm vượt xa người khác của hắn.

Nhiều khi, tâm trí võ giả quan trọng hơn rất nhiều thứ khác.

Cùng lúc đó, cách đó không xa, Nhị trưởng lão mở mắt chăm chú quan sát Tiêu Dật.

Các con cháu khác của gia tộc đều đang tập trung tu luyện, không phát hiện Tiêu Dật đang hành động khác thường; Nhị trưởng lão thoạt nhìn giống như tu luyện nhưng kỳ thực vẫn đang chăm chú quan sát tình huống của nhóm con cháu.

"Thằng nhóc này muốn làm cái gì?" Nhị trưởng lão nhíu mày.

Khi thấy Tiêu Dật đang không ngừng đi lên phía trước, hắn lập tức sốt ruột. "Tiểu tử thúi, không muốn sống nữa sao?"

Lời cảnh cáo trước đó của hắn không phải là nói đùa.

Khi Tiêu Dật đi được khoảng năm bước, linh khí càng nồng đậm hơn, áp lực không chỉ lớn hơn gấp mười.

Áp lực ở đây cho dù là võ giả Hậu Thiên Cảnh cũng sẽ bước đi rất khó khăn.

Tiêu Dật cũng vậy, tâm trí là tâm trí, thân thể không thể chống đỡ nổi thì tất cả đều là công cốc.

"Phù, áp lực thật khủng khϊếp!" Trong miệng hắn trào ra một tia máu tươi.

"Xem ra không thể tiếp tục tiến lên nữa." Tiêu Dật cắn răng.

Tuy nhiên, ngay lập tức, Băng Loan Kiếm trong cơ thể hắn lại xuất hiện một trận dao động, một hơi thở sắc bén mãnh liệt lại lần nữa bao phủ toàn thân hắn.

Hơi thở này trực tiếp trung hòa uy áp, làm cho cơ thể hắn trở nên rất dễ chịu.

Tiêu Dật mỉm cười, biết đây là công lao của võ hồn Băng Loan Kiếm, lập tức tiếp tục tiến tới.

Quả nhiên, được hơi thở sắc bén của Băng Loan Kiếm giúp đỡ, bước liên tục hơn trăm bước, thẳng tiến tới ngay phía trước pho tượng yêu thú cũng không có bất kỳ khó chịu nào.

Mà ở trong này, linh khí trời đất nồng đậm tới mức kinh người, so với trước kia nồng hơn gấp mấy chục lần.

Tiêu Dật không lãng phí thời gian, ngay tức khắc ngồi khoanh chân, bắt đầu tu luyện.

Ở bên kia, Nhị trưởng lão trợn tròn mắt há hốc miệng, thầm líu lưỡi.

Hắn vốn sợ Tiêu Dật gặp nguy hiểm, định bụng tóm cổ Tiêu Dật đưa trở lại. Nhưng nhìn thấy Tiêu Dật từng bước tới gần pho tượng yêu thú, hơn nữa dáng vẻ trông rất thoải mái thì hắn tạm thời từ bỏ ý định này.

Cuối cùng nhìn thấy Tiêu Dật trực tiếp khoanh chân ngồi trước pho tượng yêu thú tu luyện, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

Hắn biết rõ uy lực ở nơi đó mãnh mẽ đến mức nào, ở trước mặt pho tượng yêu thú, ngay cả võ giả Tiên Thiên Cảnh cũng không thể giữ cơ thể đứng thẳng. Chỉ có Tiên Thiên Cảnh bậc chín mới có khả năng miễn cưỡng chống lại uy áp này.

"Thằng nhóc này, rốt cuộc là chuyện gì? Lẽ nào uy áp không ảnh hưởng tới hắn? Thôi kệ đi vậy, chỉ cần hắn không gặp nguy hiểm gì là tốt rồi." Nhị trưởng lão liếc mắt nhìn Tiêu Dật, lắc đầu, không để ý nữa.



Cái gọi là trong núi không biết năm tháng, tu luyện không biết thời gian.

Nháy mắt đã tới ngày thứ chín.

Ở ngày thứ hai, tu vi của Tiêu Dật không hề có điềm báo trước đột phá đến Phàm Cảnh bậc bảy.

Tới càng gần pho tượng yêu thú, tốc độ tu luyện quả nhiên lại càng kinh khủng.

Nhưng mà tu luyện võ đạo, càng về sau lại càng khó khăn hơn.

Tới ngày thứ năm, khó khăn lắm tu vi mới đột phá đến Phàm Cảnh bậc tám.

Hôm nay ngày thứ chín, tu vi đột phá đến Phàm Cảnh bậc chín, chỉ thiếu chút nữa là đạt đến Hậu Thiên Cảnh.

"Chỉ còn ngày cuối cùng, chăm chỉ tu luyện đi." Tiêu Dật hé mắt nghỉ ngơi chốc lát, định sẽ một lần nữa nhập định tiếp tục tu luyện.

Bất thình lình, hắn quay đầu nhìn Tiêu Nhược Hàn ở phía sau.

Khác với những con cháu gia tộc khác vẫn luôn im lặng tu luyện, cũng không gián đoạn, hắn thì ngược lại, luôn có những hành động lén lút.

Có điều cũng nhờ vào tính cách này hắn mới phát hiện tình cảnh của Tiêu Nhược Hàn.

"Hơi thở gia tăng, linh khí hấp thu vào trong cơ thể nhưng tu vi không tăng, cừ thật! Tên nhóc Tiêu Nhược Hàn này thế mà lại có thể ngưng kết khí đan." Tiêu Dật nhếch môi lạnh lùng.

Đúng vậy, Tiêu Nhược Hàn quả thực đang ngưng kết khí đan.

Có điều, tốc độ tu luyện của hắn không thể nhanh bằng Tiêu Dật.

Vị trí của hắn nằm trong phạm vi năm mươi bước, cách pho tượng yêu thú rất xa, nồng độ linh khí cũng kém xa.

Hắn tiến vào Phàm Cảnh bậc bảy đã rất lâu rồi, cho dù không vào Tử Vân Động tu luyện, không bao lâu cũng có thể đột phá đến Phàm Cảnh bậc tám.

Ngay ngày đầu tiên tiến vào Tử Vân Động, hắn đã đột phá đến Phàm Cảnh bậc tám.

Cho tới hôm nay, hắn mới vừa đột phá đến Phàm Cảnh bậc chín.

Hiện giờ chỉ còn một ngày, đương nhiên phải nhờ vào linh khí nồng đậm của Tử Vân Động, tranh thủ thời gian ngưng kết khí đan.

Bên kia, Tiêu Dật cười lạnh: "Muốn ngưng kết khí đan, đột phá Hậu Thiên, ta sẽ không để ngươi được như ý. Chơi khăm ta nhiều như thế, giờ đến phiên ta đáp lễ rồi."

Dứt lời, Tiêu Dật đứng phắt dậy, đi ngược trở về.

Xa xa, Nhị trưởng lão lại lần nữa trố mắt, nhìn chằm chằm vào Tiêu Dật: "Thằng nhóc này lại giở trò quỷ quái gì nữa đây? Tu luyện thì lo tu luyện đi, sao cứ đi tới đi lui."

Khi thấy Tiêu Dật đi trở về trong phạm vi năm mươi bước rồi ngồi xuống tu luyện, Nhị trưởng lão mới lại bất đắc dĩ thở dài, một lần nữa nhắm mắt lại.

Tiêu Dật ngồi xuống, từ đầu đến cuối, ngoại trừ Nhị trưởng lão thì không có con cháu nào phát hiện mấy ngày nay hắn đã chạy tới khu vực khác tu luyện.

"Băng Loan Kiếm, hút cho ta!" Tiêu Dật quát khẽ trong lòng.

Trong khoảnh khắc, linh khí xung quanh bị hắn hút hết vào như vũ bão.

Cũng ngay lúc này, vốn đang hi vọng về một tiền đồ rạng rỡ ngưng kết được khí đan, Tiêu Nhược Hàn đột nhiên mở mắt ra, nhíu chặt mày.

Vẻ mặt Tiêu Nhược Hàn đầy nghi hoặc: "Xảy ra chuyện gì vậy? Linh khí ở xung quanh sao lại biến mất hết thế kia. Hôm nay hẳn mới là ngày thứ chín, linh khí trong Tử Vân Động không lý nào lại bị hấp thu sạch sành sanh như thế."

Trong lòng tràn đầy nghi hoặc, hắn quay đầu nhìn sang nhóm con cháu gia tộc ở phía sau, phát hiện bọn họ đều đang nhắm mắt tu luyện, nhất thời lại càng nghi ngờ hơn.

"Chuyện gì xảy ra vậy chứ, bọn họ vẫn đang tu luyện chứ, sao mình lại không thể nào tu luyện tiếp chứ?" Tiêu Nhược Hàn hoang mang tới cực điểm, đồng thời quá trình ngưng kết khí đan bị cắt ngang làm cho hắn rất khó chịu.

Hắn làm sao ngờ được, bóng lưng duy nhất ở ngay trước mặt hắn, cũng chính là Tiêu Dật, đang thầm cười trộm.

Khoảng cách năm bước là phạm vi mà võ giả gia tộc đã tính ra để những người tu luyện không ảnh hưởng đến nhau.

Nhưng tiêu chuẩn mà bọn họ đo lường tính toán chỉ có tác dụng với võ hồn cấp bậc màu cam, cao lắm cũng chỉ là cấp bậc màu vàng mà thôi.

Mà võ hồn Băng Loan Kiếm của Tiêu Dật chính là võ hồn màu tím mạnh nhất, một khi năng lực bùng nổ tới cực hạn thì thoáng chốc đã hút cạn linh khí xung quanh Tiêu Nhược Hàn vào cơ thể mình.

Nói cách khác, thật ra xung quanh Tiêu Nhược Hàn vẫn còn linh khí, chỉ có điều còn không chờ hắn hấp thu thì chúng đã bị Tiêu Dật hút sạch, làm Tiêu Nhược Hàn có ảo giác linh khí tựa hồ đã biến mất.

Tiêu Nhược Hàn trải qua một ngày dài đằng đẳng, rầu rĩ quá đỗi.

Qua đến ngày thứ mười, tâm tình của hắn có thể hình dung bằng hai từ "phát điên". Theo kế hoạch của hai cha con hắn, khi vào Tử Vân Động thì nhất định phải ngưng kết khí đan, đột phá đến Hậu Thiên Cảnh.

Nếu hắn không thể đột phá thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến kế hoạch sau này.

"A.... đáng chết mà, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì chứ?" Tiêu Nhược Hàn giận điên người.

…..

Cho đến một giây cuối cùng, Nhị trưởng lão nói: "Kỳ tu luyện ở Tử Vân Động kết thúc, tất cả con cháu theo ta ra ngoài."

Lúc này, linh khí bên trong Tử Vân Động hầu như đã bị mười vị con cháu hấp thu cạn kiệt.

Sở dĩ suất tu luyện Tử Vân Động bị giới hạn mười người là vì linh khí bên trong chỉ đủ cho mười con cháu gia tộc hấp thu trong vòng mười ngày, cũng từ đó mới giành được kết qua tu luyện lớn nhất.

Trước khi rời khỏi, Tiêu Dật rõ ràng cảm nhận được, pho tượng yêu thú đang chậm rãi hấp thu linh khí trong trời đất, sau đó quy tụ quanh thân.

Nếu như hắn đoán không nhầm, pho tượng yêu thú này có công năng tương tự "trận pháp tụ lại".

Ba năm sau, nơi này sẽ lại một lần nữa là nơi cuồn cuộn linh khí.

Sau đó lại có một thế hệ con cháu tài giỏi mới của gia tộc đến đây tu luyện.

[Hết chương 19: ]