Âu Thần

Chương 238: Thật sự là quá viên mãn!

Editor: Nguyetmai

Bây giờ Vua Hổ đã rời đi, trên mặt đất toàn là những động vật bị khí thế bá đạo của Vua Hổ dọa cho choáng váng.

Từng mảng dày đặc, có lớn có nhỏ.

Lớn thì có mấy con như khỉ đột ngân giáp và lợn rừng thiết giáp, thậm chí còn có cả một con rắn bốn chân khổng lồ dài tới hai mươi mấy mét.

Nhỏ thì có thỏ sáu chân, khỉ sáu chân, sói rừng rậm…

Nhìn những con vật nằm rải rác trên đất, mọi người chấn động một lúc lâu. Sau đó, Hồng Tiểu Phúc là người đầu tiên lao ra ngoài, nhân tiện nói với mọi người: “Mọi người phân công hành động, tìm xem Chuột Bự đang ở đâu?.”

“Được.” Thế là bọn họ bắt đầu tìm kiếm.

Mà kể ra, với hình thể của Chuột Bự thì chắc chắn là thuộc kiểu động vật cỡ nhỏ trong đám này, cho nên mọi người bèn bắt đầu tìm kiếm ở những chỗ gần đó, cứ tìm từ vòng trong ra vòng ngoài.

Tìm khoảng ba tiếng thì phía bên Triệu Minh mới có tiếng reo lên: “Tìm được rồi! Ha ha ha! Ở đây này, Tiểuanh Phúc, ở đây!”

Cả đám người vội vàng chạy tới, quả nhiên thấy con Chuột Bự đang ngủ say, nằm chổng vó trên mặt đất, ngáy khò khò.

“Con chuột này cũng thoải mái quá.” Mấy người Hồng Tiểu Phúc buồn cười nhìn cái bụng màu xám trắng của Chuột Bự lộ ra ngoài: “Nhìn nó ngủ say chưa kìa, còn ngáy rõ to!”

Rốt cuộc cũng tìm được Chuột Bự, trong lòng mọi người cũng thoải mái hơn.

Triệu Minh thầm than: “Tiểu Anh Phúc, hôm nay tớ thật sự được mở rộng tầm mắt. Ôi chao, cậu nói xem, con rắn bốn chân mà vừa rồi tớ thấy đó, trên đầu nó còn có cả một cái sừng nhỏ nhô ra, cậu nói xem nó có thể hóa rồng không?”

“Hóa rồng?” Mọi người bỗng xoa cằm rồi bắt đầu nghiên cứu khả năng hóa rồng của con rắn lớn kia: “Đúng là có thể lắm, một con rắn lớn như thế cơ mà.” “Nhưng mà không có cánh cũng bay lên trời được à?” “Đúng thế, đúng thế…”

Mọi người nói chuyện một lúc, bấy giờ Hồng Tiểu Phúc mới ngồi xổm xuống chọc vào cái bụng của Chuột Bự: “Chuột Bự, Chuột Bự? Tỉnh lại nào!”

Chuột Bự giật giật rồi vươn người một cái thật dài.

Sau đó nó mở mắt ra!

Nó là ai? Đây là đâu? Nó đang làm gì?

Chủ nhân sao rồi?

Chuột Bự chợt bật dậy rồi lo lắng nhìn xung quanh.

Cuối cùng nó cũng nhìn thấy đám người Hồng Tiểu Phúc trước mặt mình rồi lại đột nhiên khóc ròng!

Chuột Bự: ╥﹏╥

Chủ nhân, ngài đến tìm Chuột Bự sao? Chuột Bự thật sự rất cảm động!

Vì vậy, Chuột Bự rưng rưng nước mắt ôm chặt bắp đùi Hồng Tiểu Phúc, không chịu buông ra!

“Con chuột này, lúc trước mày dọa tao sợ chết khϊếp.” Hồng Tiểu Phúc khẽ thở dài rồi vỗ vỗ đầu Chuột Bự: “Lần sau phải cẩn thận hơn, nếu thấy có vấn đề gì đó không ổn thì phải báo với mọi người, hiểu không?”

Chuột Bự gật đầu thật mạnh: “Chi chi chi…”

Dù sao thì lần tới khu rừng âm u này cũng được xem là đã có thu hoạch rất viên mãn. Quan trọng nhất là bây giờ không chỉ gặp được Vua Hổ mà còn tìm được mấy nghìn linh quả LV3 nữa!

Mấy nghìn quả đấy!

Tính theo giá của linh quả bây giờ thì phải là bao nhiêu tiền chứ?

“Được rồi, không biết khi nào mấy con vật đó sẽ tỉnh lại, mọi người nhanh chóng hái trái cây rồi rời khỏi đây thôi.” Hồng Tiểu Phúc chỉ rừng trái cây cách đó không xa: “Có chuyện gì mọi người cứ về đã rồi hãy nghiên cứu! Chắc là bác Hầu sẽ vui mừng lắm, cũng coi như chúng ta tìm được không ít tin tức đâu, ha ha ha!”

Hồng Tiểu Phúc thật sự rất vui mừng.

Tuy rằng chuyến đi tới khu rừng U Ám này có mạo hiểm và kí©ɧ ŧɧí©ɧ nhưng quan trọng nhất là tất cả mọi người đều không bị thương, lại còn gặp được Vua Hổ, hơn nữa còn hái được khoảng mấy nghìn linh quả LV3 nữa!

Thật sự là quá viên mãn!

“Ha ha ha, đi thôi, chúng ta hái trái cây rồi về nhà thôi!” Mọi người đều hoan hô: “Đi nào!”



Nhật Bản, trong phòng y tế của đội tự vệ.

Nghị trưởng Togashi nhìn bốn tuyển thủ hạt giống cấp LV4 đang thở không ra hơi trên giường, vẻ mặt đau xót.

Tại sao các người không lên cấp sớm một chút hay muộn một chút mà đều cùng lên cấp vào lúc này chứ? Nếu chỉ có một người lên cấp thì cũng không sao, nhưng mà cả bốn người đều cùng lên cấp với nhau!

Các người đang muốn chọc tôi tức chết đúng không?

Một nhân viên kiểm tra gõ cửa rồi nhanh chóng bước vào, sau đó vẫy vẫy tay với Nnghị trưởngnghị trưởng Togashi: “Ngài Nghị trưởng, ngài Nghị trưởng? Xin ngài tới đây một lát.”

“Sao rồi?.” Nghị trưởng Togashi nhíu nhíu mày, bước vào trong hành lang với người nọ rồi nói nhỏ: “Tình hình bây giờ thế nào?”

“Rất tồi tệ.” Gã nhân viên kiểm tra cầm báo cáo rồi bắt đầu báo cáo với Nghị trưởng Togashi: “Có vẻ bốn người bọn họ đã gặp chuyện gì đó giống nhau trong quá trình tu luyện nên đều cùng lên cấp. Chuyện này thực ra vẫn ổn, nhưng mà vấn đề là bọn họ đã vượt qua rào cản nguyên tố bản mệnh, dựa theo sự chuẩn đoán của chúng tôi, rất có thể nguyên tố bản mệnh trong cơ thể của họ có sự hỗ trợ lẫn nhau. Cho nên nếu thật sự là như vậy thì…”

Nghị trưởng Togashi bỗng chốc đổ đầy mồ hôi lạnh.

Ý trong lời của tên nhân viên kiểm tra này đã vô cùng rõ ràng.

Nguyên tố bản mệnh hỗ trợ lẫn nhau trong hệ nguyên tố là thủy và hỏa, còn trong hệ cường hóa là năng lực phòng ngự và tốc độ linh hoạt.

Bây giờ nguyên tố bản mệnh hỗ trợ lẫn nhau thì xem như là bốn người này đang tồn tại phụ thuộc vào nhau.

Ngay cả bỏ xe giữ tướng* (*) cũng không được.

(*) Bỏ xe giữ tướng: ngôn ngữ trong cờ vua, bỏ một quân cờ khác để bảo tồn một quân cờ cao hơn.

“Sau đó thì sao?.” Nghị trưởng Togashi hít một hơi thật sâu: “Với tình hình hiện tại của bọn họ thì cần bao nhiêu linh quả LV3 cho mỗi người?”

“Với tình hình hiện tại…” Nhân viên kiểm tra bấm máy tính xách tay trên tay rồi nói: “Mỗi người phải cần bốn nghìn quả.”

Bốn nghìn quả!

Vừa nghe tới con số này, tim Nghị trưởng Togashi đột ngột hẫng nhịp.

Nếu chuyện này xảy ra trước đây thì chắc chắn là một chuyện vui đến mức khiến ông ta nằm mơ cũng sẽ cười!

Bốn nghìn linh quả mới thức tỉnh được có nghĩa là gì? Có nghĩa bốn người này đều là thiên tài!

Tuy rằng không thể so được với yêu nghiệt vừa mới thức tỉnh với năm nghìn linh quả ở Trung Quốc Trung Quốc nhưng mà cũng không kém quá nhiều. Hơn nữa, quan trọng nhất là có số lượng cao hơn đó!

Bốn người đấy!

Nếu bốn người họ đều thăng cấp hoàn hảo thì họ còn sợ tên LV4 cỏn con kia của Trung Quốc sao?

Nhưng mà tình hình hiện tại lại không giống trước nữa.

Bốn người này lên cấp với nhau, tài nguyên không đủ thì chỉ đạt tới một nửa LV4, sức mạnh giảm đi rất nhiều!

Không chỉ vậy, nếu làm không tốt thì bọn họ còn có thể chết đói!

Chết đói!

Khi lên cấp LV4 cần một nguồn năng lượng cực lớn cung cấp cho gen của cả cơ thể, cho nên không phải bọn họ đói trong tiềm thức mà là cơ thể thật sự cảm thấy vô cùng đói, đói không thể chịu được!

“Chết tiệt!” Lúc này Nghị trưởng Togashi thật sự khóc không ra nước mắt.

Tầm nhìn phải phóng xa một chút.

Trong số người thức tỉnh trên cả đất nước Nhật Bản chỉ có bốn tuyển thủ hạt giống cấp LV4 này thôi, nếu bọn họ thăng cấp thất bại, đều chỉ đạt tới nửa LV4 thì chắc chắn sẽ là một chuyện xấu đối với việc khai phá dị cảnh của Nhật Bản sau này.

Bởi vì không phải là dị cảnh đã được khai phá xong, mà là ngừng khai thác.

Bây giờ dị cảnh số 7 ở Nhật Bản cũng đã được dọn dẹp khá sạch sẽ, nhưng ngộ nhỡ sau này lại mọc ra thêm dị cảnh cao cấp nào đó thì sao?

Tạm không nói đến chuyện tài nguyên, nhưng nếu trong đó xuất hiện một sinh vật cao cấp thì sao?

Làm sao để đấu lại?

Bốn người nửa LV4? Có thể đấu lại được một LV4 đã thăng cấp hoàn toàn hay không cũng chưa nói được ấy chứ! Chuyện này không đơn giản chỉ là một cộng một bằng hai!

“Phía bên Trung Quốc đã trả lời chưa?” Nghị trưởng Togashi siết chặt nắm tay, hỏi người trợ lý bên cạnh: “Bây giờ dù thế nào cũng phải nghĩ cách thu thập linh quả, tốt nhất là phía bên họ có thể bán thẳng ra…”

Trợ lý lắc đầu, nói: “Phía bên Trung Quốc nói bây giờ bọn họ cũng không có dư.”

“Khốn kiếp!” Nghị trưởng Togashi cảm thấy mình sắp điên rồi: “Đám thỏ khốn kiếp! Bọn chúng giữ lại nhiều linh quả như vậy để mừng năm mới à?”

Mấy người trợ lý và nhân viên kiểm tra đều không dám lên tiếng.

Chuyện lần này thật sự quá lớn.

Bốn tuyển thủ hạt giống LV4 đều cùng lên cấp, đừng nói phía bên Nhật Bản bọn họ, mà dù cả Nhật Bản với Mỹ và châu Âu cộng lại cũng chưa chắc đã đủ!

Dùng tài nguyên cả nước để nuôi một người LV4 chắc chắn không phải là câu nói đùa!

Nếu thật sự ăn đến mức khiến cả Nhật Bản nghèo đi không chừng còn có thể khiến kinh tế bị lùi lại hai mươi năm ấy chứ!

Nhưng bạn có thể không nuôi sao?

Không có cấp LV4, bạn có quyền lên tiếng trong dị giới này sao? Nếu sau này xuất hiện dị cảnh lớn hơn, tài nguyên lại phong phú vô cùng thì bạn lấy cái gì ra để cạnh tranh?

Dựa vào LV3? Người lên cấp LV3 hoàn hảo cũng chỉ được xem là tép riu trước LV4 thôi, được không?

“Lập tức chuẩn bị máy bay cho tôi.” Nghị trưởng Togashi trầm giọng nói: “Tôi lập tức tới Trung Quốc, nói chuyện với thủ trưởng Phương.”

“Vâng, ngài Nghị trưởng.” Trợ lý lập tức đi chuẩn bị máy bay.

“Ngài Nghị trưởng, vậy giờ phải làm sao?” Lúc này nhân viên kiểm tra cũng ngơ ngác, hỏi: “Bốn người họ…”

“Cứ cho họ ăn linh quả cấp LV2 trước đi, ít nhất đừng để họ chết đói.” Nghị trưởng Togashi quyết định rất nhanh: “Dù bọn họ biến thành nửa LV4 cũng còn tốt hơn là bị chết đói.”

Nhân viên kiểm tra: “Nhưng mà số linh quả LV2 dự trữ của chúng ta cũng không nhiều lắm…”

Nghe thấy câu này, Nghị trưởng Togashi lập tức nổi giận: “Vậy chúng ta còn cái gì? Còn cái gì hả? Còn cái gì thì cho bọn họ ăn cái đó, hiểu chưa?”

Nhân viên kiểm tra: “Chỉ còn mấy nghìn linh quả LV1 và hơn hai nghìn linh quả LV2, còn lại cũng chỉ là bò Kobe và cá sống thái lát…”

Nghị trưởng Togashi: “…”

“Bỏ đi.” Khóe miệng của Nghị trưởng Togashi cũng giật giật, một lúc sau ông ta mới vỗ vỗ bả vai của nhân viên kiểm tra: “Dù là ăn gì thì cũng cứ ăn trước đã. Đừng để họ chết đói là được, chờ tin của tôi.”

“Vâng, thưa ngài Nghị trưởng.”



Nhật Bản khá gần Trung Quốc.

Sau ba tiếng đồng hồ, cuối cùng Nghị trưởng Togashi cũng đứng bên ngoài tường vây cầu bao của dị cảnh số 19. Nhìn những tòa nhà tráng lệ cùng với cầu dị cảnh lộng lẫy hoành tráng kia, dù là một người kiêu ngạo như ông ta cũng không thể không thừa nhận đám thỏ này đã tiến hóa đến vậy…

Bạn nhìn kiến trúc này đi…

Ông ta đi thẳng tới trước đại sảnh của tường vây cầu bao, tìm một quân nhân phụ trách tiếp tân rồi nói thẳng: “Nghị trưởng Togashi xin được gặp thủ trưởng Phương của quý quốc, mong được truyền lời.”

Lần này ông ta đến với tư cách cá nhân.

Không còn cách nào khác, thời gian quá cấp bách rồi.

Nếu là một cuộc gặp mặt theo yêu cầu cấp quốc gia thì cần phải thông qua vô số thủ tục. Đến khi đó, bốn người cấp LV4 kia cũng chết đói rồi.

Vì vậy ông ta chỉ có thể dùng thân phận cá nhân đến đây để xin được gặp.

“Vâng, ngài Nghị trưởng, xin ngài chờ một lát.” Người quân nhân kia đi sang bên cạnh, gọi vào số điện thoại: “Báo cáo, Nghị trưởng của Nhật Bản – ông Togashi xin được gặp thủ trưởng Phương… Vâng, đã rõ.”

Anh ta cúp điện thoại rồi ra hiệu mời Nghị trưởng Togashi: “Ngài Nghị trưởng, mời đi bên này.”