Translator: Nguyetmai
Chuyện thiết lập quan hệ với sói phủ giáp có ảnh hưởng rất lớn!
Chỉ cần thiết lập quan hệ xong, có khả năng rất lớn không cần chiến đấu cũng có thể nắm giữ vùng quả trong suốt, chỉ cần để Hồng Tiểu Phúc nói rõ với Tam Pháo…
Dù sao đó cũng chỉ là thực vật mà thôi!
Sói ăn thịt, chúng nó thực sự không cần thiết liều mạng đến cùng với con người vì thứ đó đúng không?
“Trời ạ, nếu nói như vậy…” Thủ trưởng Phương kích động: “Trước đó chúng ta bỏ bao công sức mà chẳng lấy được một vùng quả trong suốt, bây giờ lại có thể không cần tốn nhiều sức…”
Đây là sự thật.
Mục tiêu của quốc gia là quả trong suốt, dùng quả trong suốt để chế tạo thuốc thức tỉnh, chứ không phải là gϊếŧ sạch bầy sói kia.
Chỉ cần bầy sói kia có thể chuyển sang vị trí khác, vậy chuyện này sẽ không có bất cứ vấn đề gì!
Sở Phi ngồi bên cạnh: “…”
Đúng là bây giờ anh có hơi nghi ngờ cuộc đời.
Tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Tôi phải làm gì?
Hay là tôi dứt khoát quay về luôn nhé?
“Tiểu Phúc!” Quả thật hai mắt của Lưu Hoa Quân sáng như bóng đèn, ông nhìn Hồng Tiểu Phúc, nói: “Chủ nhiệm Hàn đã nói với cháu chiến lược của nước ta rồi đúng không?”
Hồng Tiểu Phúc cười nói: “Đúng thế ạ!”
Lưu Hoa Quân cười híp mắt nói: “Vậy cháu xem… Có thể nghĩ cách để Tam Pháo bàn bạc với bầy sói kia một chút hay không? Ông không biết có phải chúng nó ở chung với nhau hay không, nhưng chí ít bây giờ đã chứng minh là có thể giao tiếp đúng không?”
“Dạ, cháu có thể thử xem sao.” Lúc này, Hồng Tiểu Phúc gật đầu: “Vậy lúc nào cháu đi?”
Lưu Hoa Quân trực tiếp vung tay lên: “Sáng sớm ngày mai cháu lên đường đi, tối hôm nay cứ ở lại đây, ông sẽ bảo Thạch Đào qua đón Tiểu Linh. Tránh để con bé lo lắng.”
Hồng Tiểu Phúc đồng ý ngay: “Dạ được, vậy cám ơn ông.”
Lúc này có nhân viên công tác dẫn năm người Hồng Tiểu Phúc đi về nghỉ ngơi.
Sau khi Hồng Tiểu Phúc đi, Mạnh Đình Huy nhìn đoàn người đã đi xa, ông lại gần Lưu Hoa Quân, nhỏ giọng nói: “Thầy Lưu, thầy xem Hồng Tiểu Phúc có sức mạnh lớn như vậy, chúng ta có cần nghĩ cách dẫn dắt cậu ấy một chút hay không, thầy cũng biết thứ nhức đầu nhất trong dị cảnh bây giờ là con hổ kia, nếu như Tiểu Phúc đi qua đó và lỡ như dẹp xong chuyện…”
“Cậu điên hả?” Lưu Hoa Quân dùng một tay bịt miệng Mạnh Đình Huy lại, ông nhìn bốn phía với vẻ hoang mang, lúc này ông mới hoảng hồn mà nói: “Điều này cậu cũng dám nói, chán sống rồi đúng không? Cậu quên ba người lái buôn kia chết như thế nào rồi à? Cậu quên Lâm Sâm chết như thế nào rồi à?”
Mạnh Đình Huy…
Trong nháy mắt, ông đổ mồ hôi lạnh đầy trán, Mạnh Đình Huy gật đầu như gà mổ thóc: “Con hiểu rồi, con hiểu rồi!”
Thấy Mạnh Đình Huy không nói những lời ấy nữa, lúc này Lưu Hoa Quân mới thở dài một hơi, nhỏ giọng nói: “Kỹ năng của đứa nhỏ này khá kỳ lạ, chủ yếu nhất là không thể khống chế. Các cậu nhớ kỹ chuyện này cho tôi, tuyệt đối không được có ý đồ gì với nó, nhất là đừng tính toán âm mưu gì. Nếu không, lỡ như ngày nào đó đi ra ngoài bị sét đánh thì tôi cũng không cứu được các cậu!”
Mọi người: “…”
Vừa nghĩ tới mấy tên đã chết cực kỳ thê thảm, mọi người đã run lẩy bẩy.
Đúng là đáng sợ thật!
Nhất là ba người lái buôn kia, bây giờ thi thể của bọn họ vẫn chưa được lấy ra, đoán chừng cuối cùng bọn họ sẽ bị hỏa táng theo những tấm sắt kia…
“Hiểu rồi, hiểu rồi!” Thủ trưởng Phương lau mồ hôi lạnh, nói: “Thầy Lưu yên tâm, đối với bảo vật quốc gia cấp chiến lược này, tôn chỉ của chúng ta chính là… Thờ cho tốt đúng không?”
Lưu Hoa Quân nghiêm túc xoa cằm: “Tôi cảm thấy được đấy, đúng rồi, cậu nói một tiếng với Triệu Trưởng Phát đi, chờ chuyện bên này xong thì bên kia có thể tiến hành bước thứ hai trong kế hoạch rồi, sẵn tiện nghĩ cách tăng thêm hạng mục, xây một pho tượng ở giữa thôn!”
Mọi người liếc nhìn nhau… Pho tượng kia không phải là…
Thầy Lưu, thầy nghiêm túc hả?
Vào ban đêm, đủ loại tin tức bắt đầu điên cuồng tuồn ra ngoài từ trong tường vây cầu bao, vô số bản kế hoạch bắt đầu được đưa vào danh sách quan trọng.
Vào rạng sáng ngày hôm sau, cầu dị cảnh trực tiếp khép kín, không cho bất kỳ người nào tiến vào.
Lưu Hoa Quân dẫn theo hai trăm chiến sĩ, cộng thêm Sở Phi, Chúc Nguyệt Đình và đội năm người của Hồng Tiểu Phúc xuất phát từ cầu dị cảnh, đi thẳng theo hướng Đông Nam mười hai cây số.
Đến nơi này, phía trước gần như là lãnh địa của Vua Sói.
Tiếp theo cũng chỉ có thể dựa vào Hồng Tiểu Phúc.
“Anh Phúc, chắc ăn không?” Triệu Minh đi bên cạnh Hồng Tiểu Phúc, nhỏ giọng hỏi: “Tam Pháo có thể nhìn thấy chúng ta không?”
“Tôi cũng không biết nữa.” Hồng Tiểu Phúc nhún vai, nói: “Nhưng thật ra cũng không có gì, chẳng phải còn Husky sao?”
Mọi người cùng nhìn về phía Husky…
Rõ ràng hôm nay khí thế của Husky đã khác, lông cả người dựng lên, đôi mắt hung tợn nhìn chằm chằm phía trước, rõ ràng hôm nay nó muốn nói chuyện ai ở trên với Tam Pháo lần nữa!
Mọi người chờ ở nơi đó.
Thảo nguyên mênh mông, bao la, nhìn thế nào cũng chẳng thấy bóng dáng của sói phủ giáp đâu.
Yên tĩnh kỳ lạ.
Bỗng nhiên, Husky ngửa mặt lên trời tru dài.
“A hú hú hú!”
Tiếng tru của nó cực kỳ đột ngột, khiến tất cả mọi người giật nảy mình.
Kết quả, rất nhanh có một tiếng sói tru cao vυ't phát ra từ phía trước! Tiếng tru kia hùng hồn và kéo dài, phát ra từ phía xa xa, tiếng tru càng lúc càng gần.
Một lát sau, tiếng sói tru lại vang lên, lần này Hồng Tiểu Phúc nghe rõ ràng, đó là tiếng của Tam Pháo!
Tam Pháo đến rồi!
Chờ chút, bên cạnh nó còn có một con màu trắng…
Trong nháy mắt, tất cả những quân nhân ở đây đều trở nên căng thẳng!
Bởi vì lần này không chỉ có Tam Pháo và Vua Sói, mà còn có khoảng chừng năm trăm con sói phủ giáp cũng đi đến đây theo!
Rất nhanh, đại quân kéo đến, hai bên cách nhau hai mươi mét, đội hình sắp xếp ngay ngắn.
Lập tức nơi này trở nên gay gắt!
“A hú!” Tam Pháo nhìn Husky, nó đắc ý ngửa cổ lên.
Husky: “…”
Husky tao mà sợ mày à?
“A hú!” Husky nhảy vọt về phía trước.
Tam Pháo cũng nhảy vọt tới theo.
Sau đó, ở trước mặt tất cả mọi người, ngay trước mặt tất cả những con sói, hai đứa chúng nó cãi vã kịch liệt chuyện ai ở trên một cách thân thiết lần nữa, cuối cùng Husky lại bại trận lần nữa…
“Hộc hộc!” Phải nói Tam Pháo vui vẻ vô cùng…
Tam Pháo: ♪(^∀^) ノシ
Husky bị đè ở dưới, uất ức tới mức muốn khóc…
Mọi người: “…”
Quả nhiên, Tam Pháo vẫn là Tam Pháo, không thay đổi chút nào…
Sau khi hai bên tiến hành cuộc gặp mặt thân thiết và thân thiện, rốt cuộc cục diện bế tắc bị phá vỡ, Vua Sói nhìn chằm chằm Hồng Tiểu Phúc, chậm rãi tiến lên một bước.
Hồng Tiểu Phúc do dự một chút rồi cũng đi tới.
Sở Phi ở đằng sau đã bày thế trận chờ quân địch.
“Hú…” Tam Pháo hào hứng lao đến, điên cuồng cọ lên người Hồng Tiểu Phúc, sau đó nó kéo quần áo cậu đi về phía Vua Sói.
Vua Sói tự tiến lên một mình, đi tới trước mặt Hồng Tiểu Phúc.
Lúc này khoảng cách giữa hai bên không đến hai mét.
Tam Pháo trở lại bên cạnh Vua Sói, Vua Sói giơ một móng vuốt ra nhẹ nhàng khoác lên trên cổ Tam Pháo và vỗ vỗ.
Lúc này, cuối cùng mọi người cũng thấy rõ, nếu như bọn họ không hiểu sai, có lẽ Tam Pháo này là con của Vua Sói?
“Xin chào.” Hồng Tiểu Phúc cười ha ha rồi đi về phía trước, cậu đứng trước mặt Vua Sói và vươn tay: “Tao tên là Hồng Tiểu Phúc.”
Bốn con mắt của Vua Sói nhìn cậu, sau đó nó bỗng nhiên nhếch miệng, để lộ mấy cái răng nanh trắng bóng.
Nó… Đang cười hả?
Sau đó mọi người thấy Vua Sói cũng giơ móng vuốt ra phía trước, nhẹ nhàng đυ.ng vào tay của Hồng Tiểu Phúc.
Cuối cùng mọi người cũng không còn căng thẳng nữa.
Tốt quá rồi, xem ra bây giờ hai bên đã khá thân thiết.
Tam Pháo bắt đầu làm nũng trên đùi Vua Sói.
Bây giờ hình thể của Tam Pháo không còn chênh lệch với Vua Sói quá lớn, thế nhưng cảnh tượng này trông khá ấm áp.
Vua Sói đưa đầu qua, nhẹ nhàng cọ lên vai Hồng Tiểu Phúc.
Lập tức khoảng chừng năm trăm con sói phủ giáp ở đằng sau ngửa mặt lên trời cùng tru lên!
“A hú! A hú! A hú! A hú!”
Sau đó, Tam Pháo cũng tru theo một tiếng, trong nháy mắt mọi người đều cảm thấy bầu không khí gay gắt ở đây phai nhạt hoàn toàn.
Đến lúc này, cuối cùng Hồng Tiểu Phúc đã đại diện cho con người thành lập quan hệ với bộ tộc sói của Tam Pháo.
Đã chính thức thiết lập quan hệ, như vậy chuyện kế tiếp sẽ dễ giải quyết hơn rồi.
Lưu Hoa Quân là một người cực kỳ khôn khéo, ông biết có cho đi thì mới có nhận lại, cho nên lần này ông đã mang theo hai nghìn con heo sống đến đây!
“Đem lên đi!” Lưu Hoa Quân vung tay.
Lập tức có quân nhân ở đằng sau bắt đầu xua lũ heo sang bên này.
Vua Sói nhìn Hồng Tiểu Phúc một cái, rồi lại nhìn đám heo sống được tắm trắng trẻo một cái…
Thình lình nó bật cười một cách thỏa mãn!
Rất rõ ràng, thịt heo sống đã để lại cho nó một ấn tượng vô cùng khó quên.
Còn đám động vật lông xoăn màu trắng kia nữa, cả những động vật đuôi bốc lửa đều là món ngon của chúng.
Lần trước chúng nó bắt được nhiều động vật như vậy, quả thật là được ăn một bữa đã nghiền, không ngờ hôm nay lại có một nhóm được đưa tới. Nghĩ vậy thì hình như việc thành lập quan hệ hữu nghị với con người trước mặt này đúng là một lựa chọn tốt…
“A hú…”
Lúc này một đám sói phủ giáp vọt tới bầy heo.
Những con sói phủ giáp này vốn có chỉ số là 3.55, mỗi một cá thể sói gần như đều có thể hành động riêng lẻ, nên một con sói lao vào bầy heo thì còn gì để nói nữa, chỉ một thoáng sau tiếng heo gào thét vang lên, sau đó…
Khụ khụ, cảnh tượng tiếp theo có hơi máu me, cho nên mọi người đều nghiêng đầu sang chỗ khác, dứt khoát không nhìn…
Cơn hỗn loạn này kéo dài hai giờ đồng hồ.
Hai giờ sau, bầy sói tha hết hai nghìn con heo mà chúng đi săn thành công về khu đất trống cách bọn chúng ước chừng mấy trăm mét, sau đó vui vẻ chạy về.
Bọn chúng tỏ vẻ vô cùng hài lòng với thu hoạch ngày hôm nay.
Vua Sói nhìn Hồng Tiểu Phúc, ánh mắt của nó càng trở nên thân mật hơn.
Hồng Tiểu Phúc biết, tiếp theo chính là lúc nói chuyện chính.
Quả trong suốt là cái gì, khó mà giao tiếp được.
Bây giờ quan hệ của hai bên đã được cải thiện lớn, Hồng Tiểu Phúc nhìn Vua Sói, sau đó nhỏ giọng hỏi: “Vua Sói, ừm, thật ra bọn tao muốn vùng quả trong suốt này, không biết mày có thấy tiện hay không?”
Quả trong suốt?
Sau khi Vua Sói nghe xong thì lập tức nghiêng đầu một chút, nó nhíu mày.
Đó là cái gì?
Mặc dù không có cách nào giao tiếp, nhưng vẻ mặt của Vua Sói vẫn khiến Hồng Tiểu Phúc đoán được đại khái. Dù sao nó cũng là Vua Sói, nó đã là sinh vật có trí khôn, giao tiếp với nhau cũng không phiền phức như thế.
Hồng Tiểu Phúc lấy điện thoại di động ra, mở bức ảnh mà Lưu Hoa Quân gửi cậu tối hôm qua cho Vua Sói xem: “Là cái này đây.”
Trên tấm ảnh là một cây cao ước chừng nửa thước, toàn thân xanh biếc, trên đỉnh cây có quả nhỏ màu tím mọc ra, lớn cỡ quả bóng bàn, tỏa ra ánh huỳnh quang nhạt, trông vô cùng xinh đẹp.
Vua Sói cẩn thận nhìn điện thoại di động, rồi lại nhìn Hồng Tiểu Phúc, nó khẽ gật đầu một cái, sau đó quay đầu bước đi.
Thế này là định dẫn bọn họ đi xem hàng à?