Editor: Hannah
Thân thể này Nguyễn Kiều Kiều tuổi còn nhỏ, cơ thể lại suy nhược, nghe mấy người lớn nói chuyện, sau đó chậm rãi bắt đầu mệt rã rời, bất tri bất giác dựa vào gần Nguyễn Kiến nhắm đôi mắt lại.
Nguyễn Kiến Quốc cảm giác được eo sườn có xúc cảm mềm như bông, quay đầu thì thấy, tức khắc ánh mắt liền ôn hòa, buông chén đũa ôm cô vào trong lòng ngực.
Đè thấp thanh âm hướng về Bà nội Nguyễn nói: “Mẹ, sau sáu tháng cuối năm con muốn đi tới trên phía bắc.”
Bà nội Nguyễn nghe vậy, động tác tay hơi dừng lại, mắt nhìn Nguyễn Kiều Kiều trong lòng ngực hắn, hừ một tiếng, cũng không trả lời được hay không.
Nguyễn Kiệt nhìn về phía Bà nội Nguyễn, lại nhìn về phía Nguyễn Kiến Quốc, môi giật giật, rốt cuộc cái gì cũng không nói.
Nhóc biết cha mình đi tới phía bắc là vì cái gì, nhưng nhóc cũng không chờ mong chút nào, thậm chí có chút oán hận, tuy rằng trước đó vài ngày em gái nhóc bị bệnh nguyên nhân chủ yếu bởi vì thím hai, chỉ là trong mắt nhóc, mẹ nhóc cũng là nguyên nhân căn bản khiến em gái nhóc bị bệnh thiếu chút nữa không thể cứu được.
Nguyễn Kiến Quốc nói xong lời này, toàn bộ không khí phòng bếp liền trở nên có chút ngưng trọng.
Chỉ có Nguyễn Kiều Kiều ngủ rất sâu, một chút cũng không cảm giác được.
Nhà của nhà họ Nguyễn ở là tứ hợp viện tiêu chuẩn, bốn anh em nhà họ Nguyễn chia nhau sống ở mỗi bên, lúc bên phía Nguyễn Kiến Quốc ăn cơm, phòng hai cách vách cũng đang ăn cơm, vợ Nguyễn Kiến Đảng là Liễu Chiêu Đệ nhai dưa muối trong miệng mặn gần chết, nghĩ tới vừa mới nhìn thấy ở nhà chính có trứng gà và canh thịt băm, trên mặt cười lạnh.
Nguyễn Kiến Đảng liếc mắt nhìn cô ta một cái, chưa nói cái gì, nhưng thật ra Nguyễn Vĩ nhỏ nhất nhìn thấy khuôn mặt mẹ nhóc cơ hồ đã vặn vẹo, không thể nhịn, hỏi: “Mẹ, mẹ cười gì vậy?”
“Ăn cơm của con! Bớt lo chuyện người khác, bài tập hôm nay con làm hết chưa? Đừng suốt ngày chỉ biết chơi đùa ở bên ngoài, không biết còn tưởng rằng con khỉ mới là mẹ con! Mẹ nói cho con, năm nay nếu như con lại dám mang bài thi có trứng ngỗng về cho mẹ, mẹ cho con đẹp mặt!”
Không duyên không cớ tự dưng bị chửi, Nguyễn Vĩ bĩu môi, chuyển cái đầu nhỏ, khi đối diện với ánh mắt anh Nguyễn Thỉ nhà mình, lại không nhịn được mà quay đầu về phía bên khác.
Liễu Chiêu Đệ nói Nguyễn Vĩ xong, lại nhìn về phía Nguyễn Kiến Đảng, rốt cuộc là trong lòng oán khí quá nặng, nhịn không được, giọng căm hận nói: “Kiến Đảng, mẹ anh có phải có tật xấu hay không? Con tiện nha đầu như vậy lại xem như bảo……”
Lời nói còn chưa nói xong, “Bang!” Một chút, Nguyễn Kiến Đảng đem chén trong tay ném lên trên bàn, toàn bộ mặt bàn cũng chấn động theo.
Nguyễn Vĩ và Nguyễn Thỉ bị hoảng sợ, đều rúc lại với nhau, Liễu Chiêu Đệ cũng bị dọa sợ, mặt cũng trắng bệch, lúc này mới phản ứng lại chính mình nói gì, môi ngập ngừng muốn giải thích một chút, lại bị Nguyễn Kiến Đảng trầm giọng đánh gãy: “Cô lại nói bậy bạ linh tinh như vậy, tin tôi đánh chết cô hay không!”
Bốn anh em nhà họ Nguyễn, đều là người đàn ông cao lớn uy vũ, thể trạng ở toàn bộ đại đội đều là rất xuất sắc, tuy rằng không bị đánh, nhưng bị rống lớn như vậy, Liễu Chiêu Đệ vẫn sợ tới mức run bần bật, chỉ bụm mặt gật gật đầu, cái gì cũng không dám nói.
Nguyễn Kiến Đảng không còn tâm tình tiếp tục ăn cơm, xoay người ra khỏi phòng bếp.
Liễu Chiêu Đệ nhìn bóng dáng hắn rời đi, không nhịn được mà đỏ hốc mắt, không phải bị dọa, mà là hận.
Cô ta không rõ, cả gia đình nhà họ Nguyễn này sao lại toàn là đám quái thai như, cô ta liên tục sinh ba đứa con trai, tự nhận là công thần của toàn bộ nhà họ Nguyễn, nhưng toàn bộ người nhà họ Nguyễn lại coi một đứa con gái vịt trời làm bảo bối quý hiếm.
Nguyễn Kiều Kiều kia là đứa bồi tiền, tương lai cũng có lợi cho nhà người khác, nhà họ Nguyễn sủng như vậy làm cái gì?
“Mẹ, em gái mới không phải tiện nha đầu, bé là tiểu công chúa nhà họ Nguyễn chúng ta.” Nguyễn Vĩ cũng không thích mẹ nhóc nói em gái mình như vậy, sắc mặt có chút không vui vẻ.