Trên chuyến tàu cao tốc trở về nhà, Hạ Vãn Vãn không nói chuyện với Hạng Tuấn lấy một câu.
"Này, có đi ăn cơm không?" Hạng Tuấn trừng mắt nhìn tiểu nữ nhân, hai mắt hẹp dài tức giận đến mức quả thật sắp phun ra lửa.
"Không đi!" Hai từ lạnh như băng, không mang một chút cảm xúc.
Hai mươi phút sau, Hạng Tuấn liền từ toa ăn trở về, trong tay còn cầm một cái bánh mì nhân kem bơ.
Xuất thân là một người lính, ăn cơm cũng giống như đánh trận.
Năm phút liền ăn xong một bữa cơm, hắn chỉ cần xếp hàng một lúc là mua được một cái bánh mì nhân kem bơ.
Người đàn ông ném cái bánh mì cho Hạ Vãn Vãn, cặp lông mày đen rậm cau lại, "Đừng để đói cho lão tử, ăn nhanh đi."
"Tôi không ăn." Hạ Vãn Vãn liếc nhìn cái bánh mì trong lòng, sắc mặt đều không vui.
Người đàn ông nghiêm mặt, ngữ khí thô bạo, "Lão tử kêu em ăn, thì em ăn đi, nói nhảm cái gì vậy."
"Này, Hạng Tuấn, tôi nói anh có thấy phiền không, tôi nói không muốn ăn. Não của anh có bệnh sao, thích ép người ta ăn đồ ăn như vậy, tại sao anh không mở một cửa hàng viện trợ lương thực đi?"
Hạ Vãn Vãn tức giận ném lại chiếc bánh mì, vô tình ném trúng đầu của Hạng Tuấn.
Bộ dạng buồn cười, làm cho những người trong toa xe, phá lên cười ha ha, khuôn mặt của Hạng Tuấn tức giận trở nên tái nhợt.
Cả đời này của hắn chưa từng bị bẽ mặt như vậy, thật sự là, ở cùng với tiểu nữ nhân này luôn luôn gây ra những trò hề lớn.
Vài ngày sau, Hạ Vãn Vãn liền đi theo cùng với mọi người trong công ty, vào núi sâu quay phim quảng cáo.
Đây được xem như là ý kiến đúng của Hạ Vãn Vãn, lần đầu tiên cô tiếp xúc với đoàn làm phim, vì vậy cô có vẻ khá tò mò về mọi thứ.
"Phương Khả Nhi không hổ danh là một đại minh tinh, trông cô ấy thực sự rất xinh đẹp." Sau khi Hạ Vãn Vãn nhìn thấy Phương Khả Nhi, liền bày tỏ sự ngưỡng mộ chân thành.
Linda liếc nhìn Phương Khả Nhi một cái, cười lạnh nói, "Xinh đẹp cái gì chứ, khuôn mặt của cô ta đắp cả một đống tiền, rất dai. Cô phải thấy cô ta tẩy trang, nhất định xấu xí như thế nào. Thịt trên cổ cũng tụt xuống vài thước, đoán chừng đống phấn kia cũng phải hơn nửa bao."
Hạ Vãn Vãn cười cười, cũng không nhiều lời, chỉ là chạy tới giúp đỡ đoàn phim di chuyển đạo cụ quay phim.
Hôm nay cô mặc một chiếc áo váy tự nhiên và trang nhã, trong lúc đi đi lại lại, lả lướt mềm mại, như thể cô đã hòa nhập vào giữa khu rừng mùa thu mưa phùn.
Phương Khả Nhi vốn dĩ đang quở mắng trợ lý trang điểm, nhưng Hạ Vãn Vãn rõ ràng đã thu hút sự chú ý của cô ấy.
Đây là một cô gái nhỏ xinh xắn thuần khiết, quả thực đã muốn lấn át ánh đèn sân khấu của cô ta.
"Cô, qua đây."
Phương Khả Nhi chỉ vào chóp mũi của Hạ Vãn Vãn, kỳ quái nói.