Chương 61: Hạ Vãn Vãn, em đọc sách cho tôi nghe đi
Hạ Vãn Vãn nhìn thấy ánh mắt hắn, nghiêm nghị mà lại căng thẳng, như thể đang mong đợi câu trả lời của cô.
Cô nở nụ cười nhợt nhạt, giả vờ ung dung đáp, "Tôi cũng không biết, không phải làm chuyện gì cũng đều phải có lý do."
"Lừa người." Hạng Tuấn rất không thoải mái với câu trả lời này, nhưng cũng không định tra cứu tiếp.
Dù sao... chỉ cần cô ấy nguyện ý quay về bên cạnh mình là tốt rồi.
Khóe môi mỏng của người đàn ông câu lên một độ cong, "Hạ Vãn Vãn, em đọc sách cho tôi nghe đi."
"Đọc sách?" Hạ Vãn Vãn cau mày.
Bây giờ các ứng dụng điện thoại đều có khả năng đọc sách theo công nghệ trí tuệ nhân tạo, âm thanh trầm bổng, chủ phát thanh đúng chuẩn.
Vẫn còn cần cô đọc cái gì a?
Nhưng cô không có ý định chọc giận Hạng Tuấn, nên đã tự mình đứng dậy, dự định đến kệ sách chọn lấy một cuốn sách.
Rầu rĩ nhìn sách được sắp xếp trên kệ, Hạ Vãn Vãn giật mình đến mức máu huyết toàn thân đều ngưng lại.
Tất cả đều là những cuốn như 《 Bộ sách bổ ích về ẩm thực dược liệu cho gia đình 》, 《 Những món ăn trị bệnh thiếu máu thật sự hiệu quả 》, 《 15 loại thức ăn bổ máu và 150 món bổ máu 》...
Những ai không biết còn tưởng hắn muốn thi làm chuyên gia dinh dưỡng.
Hóa ra những món ăn thường ngày mà người đàn ông này nấu cho bản thân đều có nguồn gốc xuất xứ và còn ra sức nghiên cứu lý thuyết.
Cô còn tưởng hắn làm lung tung vớ vẩn, vì thế mỗi lần đều là lấy lệ mà tuỳ tiện ăn một chút.
"Hạ Vãn Vãn, chọn sách mà cũng lề mề chậm chạp như vậy hửm." Giọng nói bất mãn của người đàn ông yếu ớt truyền qua.
"Anh muốn xem cái gì?" Cô cau mày, đầu ngón tay lưu chuyển trên các bộ sách.
Ngoài những cuốn sách dạy nấu ăn ra thì chính là những cuốn sách liên quan đến vũ khí súng ống, cô thực sự không biết nên chọn thế nào.
"Cuối góc bên trái là cuốn 《 Mũi dao chí mạng 》 đó."
Hạ Vãn Vãn "Ừm" một tiếng, cầm lấy cuốn sách, trực tiếp ngồi xuống ghế trước bàn đọc sách, cúi đầu, lật ra từng trang.
Đây là một cuốn sách màu sắc nói về đạo cụ quân sự.
"Lần trước anh đọc đến đâu rồi?" Hạ Vãn Vãn hỏi.
"Trang 128." Người đàn ông nói không cần suy nghĩ, "Nửa tháng trước đọc đến đó."
Hạ Vãn Vãn thán phục.
Cuốn sách đọc hơn mười mấy ngày trước, hiện tại lại có thể nói ra chính xác số trang.
Khả năng ghi nhớ cũng quá tốt rồi.
"... Dao găm S37-K do công ty SOG thiết kế và sản xuất, bởi vì tính năng xuất sắc, nên nó đã được người xuất sắc trong bộ đội đặc chủng Hoa Kỳ và đội đột kích "hải cẩu biển" chọn để dùng, nó là thiết bị được lựa chọn phù hợp nhất cho các nhiệm vụ đặc biệt."
Ánh mắt hắn nhìn tiểu nữ nhân ngồi cách mình xa như vậy, Hạng Tuấn rất không vui mà hỏi một câu, "Vậy con dao găm đó trông ra sao?"
Thật là, tránh xa như vậy, như thể sợ mình sẽ ăn thịt cô ấy vậy.
Hạ Vãn Vãn giơ cuốn sách, mở ra trang đó, chỉ cho hắn xem, "Kiểu dáng như một con dao, phần đuôi có rất nhiều gai."
"Nhìn không rõ!"
Hạ Vãn Vãn thở dài, đứng dậy, đi đến bên giường, dự định đưa sách cho người đàn ông.
Nhưng ai ngờ lại bị bàn tay phải của hắn mạnh mẽ kéo một cái, sau đó loạng choạng ngã trực tiếp vào trong lòng của hắn, tấm lưng mềm mại ma sát với l*иg ngực cứng rắn của hắn.
Sức nóng của người đàn ông này, quả thực như muốn đem cô cùng hòa tan...
Hạ Vãn Vãn tức giận đến nỗi xoay người hung hăng trừng mắt nhìn hắn.
Tay phải của người đàn ông dùng sức, vuốt ve vòng eo mảnh khảnh của cô, giống như không để ý và nói, "Trừng cái gì mà trừng, tiếp tục đọc đi!"
Hạ Vãn Vãn bị ôm đến mức thở không nổi, cơ thể vặn vẹo giãy dụa, làm cho đũng quần của người đàn ông nhanh chóng căng thẳng, trong miệng khó chịu hừ ra một tiếng.
Hạ Vãn Vãn cho rằng Hạng Tuấn bị bệnh, cơ thể cảm thấy không được thoải mái, nên cô liền không dám nhúc nhích, chỉ đành để cho hắn ôm.
Bỏ đi, chịu đựng hắn 3 tháng thôi.
"Trong một loạt các bài kiểm tra cực kỳ nghiêm ngặt, dao găm S37-K SOG có biểu hiện không tầm thường. Các hạng mục kiểm tra bao gồm: độ bền của mũi đao, độ sắc bén, sức chống đỡ của mũi đao và giới hạn chịu xoắn của chuôi đao ..."
Sách còn chưa đọc xong, liền bị người đàn ông thô bạo cắt ngang.
"Hạ Vãn Vãn, giọng nói của em quá ngốc." Người đàn ông đặt tay lên eo cô nắm thật chặt, chán ghét nói.
!!!
Rõ ràng hồi đại học còn tham gia cuộc thi đọc diễn cảm, giáo viên, bạn bè đều khen giọng nói của cô rất hay.
Hạ Vãn Vãn tức giận đến mức hai má phồng lên, cắn chặt môi, nghiêng đầu đi không để ý hắn.
Con mẹ nó, ngay cả tức giận cũng đáng yêu như vậy.
Thật không hổ là người phụ nữ của hắn!
Hạng Tuấn cưng chiều mà cười một cái, sau đó cúi người, ghé sát bên tai cô, giọng nói trầm thấp mà tràn đầy từ tính nói, "Nhưng mà ngốc tôi rất thích!"