Edit: Phong Nguyệt
Suy nghĩ này nhanh chóng bị tiểu bạch cốt ném sau đầu.
Hung thú thất giai đó doạ các tu sĩ lợi hại sợ tới mức vắt giò chạy, nếu bọn họ gặp thì đã bị nhai không chừa xương.
Không chừa luôn vụn!
Vô cùng đáng sợ!
May mà y và Cửu Tịch không gặp phải, bằng không cả trăm vỏ quả cũng không cứu nổi họ.
Bạch Tiểu Cốc vẫn sợ hãi, chui rúc vào lòng Tần Cửu Khinh, tiếc là y không biết súc cốt thuật nếu không y đã lặng lẽ súc thành toả cốt liên treo trên cổ Tần Cửu Khinh rồi.
Tần Cửu Khinh phát hiện thân thể y run rẩy, khẽ vỗ về trấn an.
Nữ tu Miêu Vân Hủy hù tiểu ca ca nửa ngày mà tiểu ca ca không hề biến sắc, tiếc nuối nói: Nghé con không sợ cọp, đợi hắn gặp hung thú kia, nhất định sẽ bổ nhào vào lòng nàng đòi ôm ôm cho coi. Ôi ha ha, nàng đúng là càng già càng không biết xấu hổ mà. Khụ, mặt có thể không giữ, nhưng mệnh phải giữ, tốt nhất đừng gặp thì hơn!
Miêu Vân Hủy sợ hung thú đó hơn bất kỳ ai khác, vừa nãy nàng miêu tả tỉ mỉ đến độ lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh, thấy không hù được Tần Cửu Khinh, cũng không muốn nhắc nữa, nói sang chuyện khác: “Người ngươi đang ôm là đệ đệ ngươi hả?”
Miêu Vân Hủy đã thấy từ nãy, chẳng qua thiếu niên đẹp quá khiến nàng chỉ lo nhìn chằm chằm, bỏ qua những vấn đề khác.
Bạch Tiểu Cốc vẫn mặc đạo bào màu đen, tuy lỏng lẻo, song cũng che kín mít, vả lại y chôn mình trong lòng Tần Cửu Khinh, không ngẩng đầu nên không ai biết đó là bộ xương khô.
Chỉ nhìn hình dạng thì đúng là rất giống nhóc con.
Tần Cửu Khinh mở miệng: “Không phải.”
Miêu Vân Hủy vừa nghe thấy giọng hắn, mắt hạnh sáng lên, mẹ nó Thập Nhị Tiên Sơn điên rồi sao, nỡ ném tiểu ca ca cực phẩm nhường này vào Quỷ giới?
L*иg ngực Miêu Vân Hủy lâng lâng, vừa định hỏi hai câu, Hà Thượng bỗng thô lỗ lên tiếng: “Không ngờ còn trẻ như vậy đã có con rồi!”
Miêu Vân Hủy: “???”
Tần Cửu Khinh: “…”
Bạch Tiểu Cốc: “!”
Hà Thượng cực kỳ hâm mộ: “Nếu ta còn ở Thập Nhị Tiên Sơn, con của ta chắc đã tới tuổi nhập tiên môn.”
Miêu Vân Hủy như bị sét đánh, không tin: “Hòa thượng câm miệng, tiểu ca ca… Khụ, tiểu đạo hữu còn trẻ, làm sao…” Làm sao cưới vợ sinh con, còn sinh ra đứa lớn như vậy, nàng còn chưa bắt đầu đã thất tình? Nàng không tin!
Hà Thượng gãi gãi ót: “Không phải đệ đệ, không phải con trai chứ là gì?”
Người cao gầy trầm mặc cũng mở miệng: “Quỷ giới hung hiểm, nếu không phải con ruột, hắn sẽ che chở như vậy?” Lời này là nói cho Miêu Vân Hủy nghe.
Miêu Vân Hủy quay đầu trừng hắn ta: “Cảnh Chiêu, câm miệng đi, đừng nghĩ ai cũng độc ác như ngươi.”
Cảnh Chiêu cao gầy ngước mắt, nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Cốc cuộn thành một cục, nói với Tần Cửu Khinh: “Tiểu tử, thân kiếm không chịu nổi sức nặng, nếu không phải con trai ngươi thì hãy mau vứt xuống đi.”
Tần Cửu Khinh khẽ nhếch mày, đang muốn mở miệng, một âm thanh nho nhỏ, mềm mại xen lẫn đáng thương vang bên tai: “Cha…”
Tần Cửu Khinh: “…”
Miêu Vân Hủy: “………………”
Cảnh Chiêu hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi.
Hà Thượng đang ngự kiếm đổ mồ hôi cũng bật cười haha: “Quả nhiên là con trai ngươi, trông ngoan lắm, huynh đệ thật có phúc khí!”
Miêu tiểu thư thất vọng, không muốn nói gì hết.
Có con trai.
Tiểu tử anh tuấn như vậy, đẹp trai như vậy, thế mà lại có con trai!
Có cho người ta sống nữa không?
Mới nhiêu đó tuổi đã cưới vợ sinh con, độc thân hai trăm năm như nàng đúng là quá mất mặt!
Tiểu bạch cốt thốt lời kinh người cũng ấm ức lắm, ấm ức đến nỗi muốn cắn Cửu Đại Tịch một cái.
Y vừa không phải đệ đệ Cửu Đại Tịch vừa không phải con của hắn, nhưng vì sinh tồn, y không thể không kêu một tiếng cha.
Nếu không nhận Cửu Tịch làm cha, bọn họ sẽ vứt y xuống.
Tu sĩ kia rất dữ, mới nói chuyện đã dữ như vậy.
Y không muốn bị vứt xuống.
Hung thú đáng sợ, ngay cả tu sĩ cũng sợ, nhất định y sẽ bị chén sạch!
Bạch Tiểu Cốc sợ giọng mình quá nhỏ, các tu sĩ không nghe được, vội vàng chêm thêm một câu: “Cha!” Đáp lại đi chứ Cửu Tịch!
Tần Cửu Khinh làm sao không hiểu tâm tư nhóc xương khô, chỉ là…
Bạch Tiểu Cốc lặng lẽ chọc hắn, vừa khéo chọc trúng ngực hắn.
Tần Cửu Khinh: “Ừm.”
Bạch Tiểu Cốc thở phào nhẹ nhõm, lại hỏi: “Cha không vứt con xuống đúng không?”
Tần Cửu Khinh: “…”
Bạch Tiểu Cốc chọc chọc chọc.
Tần Cửu Khinh: “Không đâu.”
Bạch Tiểu Cốc vừa lòng, cọ cọ lên cổ hắn.
May mà Thiết Thiên bị nhốt trong phòng tối, nếu không chắc chắn sẽ sợ tới rớt kiếm—— Chuyện gì thế này, lão phu mới ngủ một giấc, các ngươi đã chơi lớn như vậy?!
Nghe đối thoại của hai “cha con”, Miêu tiểu thư càng chết tâm, ngồi trên thân kiếm than thở tình yêu chưa kịp chớm nở đã vội tắt của mình.
Tính Cảnh Chiêu lạnh nhạt, xác nhận quan hệ cho con xong thì không mở miệng nữa. Hà Thượng sợ không khí xấu hổ, vừa ngự kiếm vừa trò chuyện với Tần Cửu Khinh.
Nói là trò chuyện, thật ra là đơn phương giới thiệu.
Cậu nhận ra Tần Cửu Khinh mới vào Quỷ giới, bèn nói trước tình huống ở Quỷ giới.
Đừng thấy Thập Nhị Tiên Sơn hay nói người trong Quỷ giới đều là kẻ xấu thì nghĩ tất cả đều là kẻ xấu, thật ra Quỷ giới có rất nhiều người thường, thậm chí là người tốt.
Quỷ giới tồn tại ngàn năm, ngàn năm đối với Tu chân giới không phải con số nhỏ, đủ để một tiểu tông môn kiến môn lập phái rồi diệt môn biến mất.
Huống hồ Quỷ giới có thể vào không thể ra, nghiễm nhiên là ngục giam tự nhiên.
Mấy ngàn năm qua, các tu sĩ ở Thập Nhị Tiên Sơn không ngừng bước vào Quỷ giới, có bị kết án, có dã tâm bừng bừng, thậm chí có nhầm lẫn và bị hãm hại.
Tới rồi không ra được, có thể sống không ai muốn chết, vì thế bên này dần dần có tổ chức.
Hà Thượng từ từ giải thích lý vào Quỷ giới của họ.
Đây không phải bí mật gì, ai bước vào Quỷ giới cũng phải nói một câu, có thật hay không không quan trọng, tất cả đều là ‘chứng minh thân phận’.
Như Miêu Vân Hủy, vốn là đệ tử Nghiêu Quang Sơn, bởi vì cùng yêu tu ở Chiêu Diêu Sơn bên nhau mà bị sư môn chia rẽ, Miêu tiểu thư trẻ tuổi, cứ nghĩ tình yêu là nhất, một lòng muốn song túc song phi, hai người hẹn nhau rời khỏi Thập Nhị Tiên Sơn đến Quỷ giới tìm tự do.
Ai ngờ tới trước Càn Khôn Thanh Minh trận, người yêu của nàng hối hận, xô nàng vào Quỷ giới rồi bỏ chạy.
Hà Thượng cảm khái: “Tiểu Miêu mất hai trăm năm mới thoát khỏi đoạn tình cảm đau khổ này.”
Miêu Vân Hủy nổi nóng: “Câm mồm!”
Hà Thượng vội che miệng.
Miêu Vân Hủy tức giận: “Hà Thượng chết tiệt, không nhắc đến tuổi của ta sẽ chết à!” Thất tình thì thôi, còn bị tiểu ca ca biết nàng già, xấu hổ chết mất!
Hà Thượng nhanh chóng chuyển chủ đề, lại nói đến tình huống của Cảnh Chiêu.
Cảnh Chiêu đơn giản hơn, hắn ta bị đồng môn vu oan ăn trộm bí bảo sư môn, bất đắc dĩ trốn vào Quỷ giới.
Đến lượt Hà Thượng, cậu vò đầu nói: “Ta không biết sao mình lại đến Quỷ giới nữa.”
Miêu Vân Hủy trợn mắt trắng: “Ngươi biết gì chứ, ngươi bị bán còn vui vẻ đếm tiền giúp người ta!”
Hà Thượng không đồng ý: “Làm gì có, sao ta đếm được tiền ít hay nhiều?”
Mọi người trên kiếm: “……”
Bạch Tiểu Cốc nghe bọn họ nói chuyện phiếm, không còn sợ như trước nữa.
Lúc tu sĩ không dữ không đáng sợ lắm.
Huống hồ vị kia nữ tu mới hai trăm tuổi, nhỏ như vậy…
Từ từ! Bạch Tiểu Cốc cảnh giác: Mới hai trăm tuổi đã có thể sinh tồn Quỷ giới, đây mới là chỗ lợi hại.
Như Tần Cửu Khinh, hơn hai mươi tuổi đã tiến vào Nguyên Anh kỳ, hơn trăm tuổi có thể tới Hóa Thần… Hoàn toàn xứng đáng đệ nhất Tu chân giới.
Tuổi nhỏ tu vi cao mới là lợi hại thật sự!
Bản thân y la cà nhiều năm không làm nên trò trống gì mới là bộ xương phế.
Bạch Tiểu Cốc nhắc nhở bản thân: Không thể lông bông, tiểu tinh quái phải nhớ kỹ lời dạy bảo của Sâm Tu chân nhân!
Bọn Hà Thượng chưa hỏi đến Tần Cửu Khinh đã chạm phải một đám tu sĩ.
Người đứng đầu mặc một đạo bào màu vàng, kim quang nhàn nhạt bao trùm quanh thân, ngay cả tóc tai cũng nhiễm ánh sáng, pháp khí ngọc như ý hắn đang ngồi càng sáng hơn, như một chiếc thuyền nhỏ.
Miêu Vân Hủy kinh hỉ nói: “Lê Phồn đạo trưởng!”
Tu sĩ hệ kim nhìn bọn họ, dừng pháp khí, ôn nhuận nói: “Các vị đạo hữu đã gặp phải hung thú thất giai?”
Trước khi Miêu Vân Hủy gặp được Tần Cửu Khinh, Lê Phồn đạo trưởng là thần tượng của nàng, tuy đã có ‘tân hoan, nhưng nàng không bỏ mặc ‘cựu ái’, vội vàng kể lại chuyện mình gặp phải.
Trước khi nhặt được Tần Cửu Khinh, họ rất thê thảm.
Nhóm bọn họ có năm người, cùng nhau tới vùng hẻo lánh tìm một vài con quỷ về luyện đan, ai ngờ gặp phải thứ khổng lồ.
Hà Thượng có tu vi cao nhất trong số họ, bước lên chém một nhát, đừng nói đả thương, một sợi lông cũng không rớt. Mà Hà Thượng là kiếm tu Kim Đan kỳ, ngần này tu vi vốn đủ sông cuộn biển gầm.
Cảnh Chiêu nhanh chóng quyết định: “Chạy!”
Đáng tiếc bọn họ vẫn chậm một bước, trơ mắt nhìn hai người khác bị hung thú nuốt chửng.
Tuy nửa đường quen biết, không có bao nhiêu tình cảm, nhưng nhìn hai người cứ như vậy bị ăn, ba người chấn động không nhẹ.
Họ hốt hoảng chạy trốn, tưởng đâu không sống được bao lâu, ai ngờ hung thú lại không đuổi theo.
Hà Thượng vội nói: “Lúc bọn ta đào tẩu mơ hồ nghe thấy một tiếng ầm ầm.”
Miêu Vân Hủy cũng nói: “Có thể là một vị tiền bối cảnh giới cao thâm đang triền đấu với hung thú.”
Cảnh Chiêu bình tĩnh nói: “Tuy không thấy được, nhưng có thể cùng hung thú thất giai đấu một trận, chắc chắn là cao thủ Nguyên Anh kỳ.”
Hà Thượng lo lắng nói: “Hung thú đó rất mạnh, không biết vị cao thủ kia hiện giờ như thế nào…” Dẫu sao người nọ cũng cứu họ một mạng, đáng tiếc không biết cao nhân còn sống hay chết.
Nghe bọn họ nói xong, Lê Phồn nặng nề nói: “Đúng là bọn ta đến đây trừ hung thú, mọi người nguyện ý dẫn đường chứ?”
Miêu Vân Hủy hơi do dự, Cảnh Chiêu không lên tiếng.
Hà Thượng nói: “Để ta!”
Miêu Vân Hủy trừng cậu, trách cậu nhiều chuyện.
Cảnh Chiêu nói: “Hà Thượng biết đường, ta không cần thiết phải đi cùng.” Hung thú đó quá mạnh, lỡ Lê Phồn không chống được, bọn họ sẽ chết tại chỗ.
Lê Phồn lại nói: “Vị đạo hữu này bị thương?”
Đúng là Cảnh Chiêu bị tiếng gầm của hung thú tổn thương ngũ tạng.
Lê Phồn tiếp tục nói: “Nếu không thể ngự khí phi hành, đường về cũng chưa chắc an toàn, không bằng cùng nhau diệt trừ hung thú rồi cùng nhau trở về.”
Lời này rất có lý, đồng hoang nguy hiểm, cứ thế trở về chưa chắc an toàn hơn đi diệt trừ hung thú.
Lúc hai bên đang giằng co, một âm thanh giòn giã chợt vang lên: “Cha…”
Trước lạ sau quen… Tần Cửu Khinh bình tĩnh: “Hửm?” Biết nhóc xương khô sợ đám đông, hắn vỗ vỗ lưng y.
Bạch Tiểu Cốc vốn chịu không nổi nữa, hắn vỗ y một cái, cốt liên chạm lưng y một cái, y đang đói muốn chết, cốt liên còn không biết đủ!
Tiểu bạch cốt nhỏ giọng oán: “Cha chọc (đỉnh) vào con rồi.” Y dùng đúng từ nhỉ, hay là cấn, đâm, hay X?
Tần Cửu Khinh: “…”
Chúng tu sĩ: “……………???”
Hết chương 15