Tổng Tài Mua Được Cô Vợ Nhỏ

Chương 103

Chương 103:

Mặc loại trang phục như vậy, lại dám quyến rũ tổng giám đốc Hàn, quả thật là hạng người gì không biết?”

“Còn có điệu nhảy Waltz dở dở ương ương kia của cô ta nữa, tư thế đừng nói đến hoàn hảo, thậm chí còn không đạt tiêu chuẩn, không có tiết tấu nào theo kịp điệu nhảy cả.”

“Tôi còn nhìn thấy cô ta giãm lên mu bàn chân của tổng giám đốc Hàn, thậm chí không chỉ một lần.”

“Không biết bảo vệ làm ăn như thế nào, cái loại người như vậy cũng cho vào đây sao.”

Diệp Ánh Du mặc một bộ lễ phục hơi rộng, vừa nhìn liền cảm thấy không thích hợp. Nhưng cô trang điểm tinh xảo, khí chất lại lạnh lùng, gương mặt lại thanh thoát đẹp đẽ, hơn nữa lại có hai anh đẹp trai đi cùng, đương nhiên khiến không ít phụ nữ cảm thấy bất mãn.

Một người phụ nữ mặc một bộ lễ phục dạ hội đính đầy kim cương càng tức giận đến mức gương mặt nhăn nhó, cô ta hừ một tiếng, liền đi ra khỏi đám người. Đám người đang trò chuyện xôn xao cũng dừng lại, thay đổi chủ để nói chuyện.

Trong phòng nghỉ, sau khi Nam Cung Hàn nhìn cô nhân viên phục vụ nữ bôi rượu thuốc cho Diệp Ánh Du, thì mới thả lỏng hai đầu lông mày đang nhíu lại.

“Anh quay lại đi, một mình tôi chờ ở đây là được rồi.” Diệp Ánh Du thản nhiên ngồi ở trên ghế sô pha, mắt cá chân của cô đã sưng đỏ. Bởi vì tiết tấu điệu waltz khá chậm, nên tổn thương cũng không tính nghiêm trọng.

Nam Cung Hàn đi đến vũ hội này, vốn là có chuyện quan trọng muốn làm.

Anh trầm ngâm một lát, sau đó dùng giọng điệu cứng rắn không cho phép từ chối nói: “Để tôi bảo Lê Hiểu Vũ đi đến đây với cô.”

“Được” Diệp Ánh Du bình tĩnh nói, cô biết chắc chắn mình không thể từ chối, cho nên cũng không làm ra hành động từ chối vô vị nào cả.

Sau khi Nam Cung Hàn rời đi, căn phòng nghỉ này chỉ còn lại một mình cô.

Diệp Ánh Du vừa nằm xuống nghỉ ngơi một chút thì thấy trên đầu mình có cái gì đó.

Cô vội vàng mở mắt, một ly nước trái cây lạnh đổ xuống đầu cô.

Diệp Ánh Du lau mặt, trong ánh mắt mơ hồ của cô thấy một người phụ nữ đang lạnh lùng nhìn cô, cô bèn vịn ghế sô pha chậm rãi đứng dậy.

Triệu Hân nhịn không được lui lại một bước, phát hiện ra động tác của mình, cô ta bỗng nhiên đánh rơi cái ly trong tay, cảnh cáo nói: “Cậu chủ Hàn không phải loại người mà cô có thể trèo cao, thông minh một chút thì mau chóng rời đi đi!”

“Tôi cũng muốn rời đi, nên cô đến nói với cậu Hàn, thả tôi đi thì càng tốt.”

Giọng của Diệp Ánh Du lạnh lùng như tuyết. Cô có thể tạm thời thỏa hiệp trước mặt Nam Cung Hàn, nhưng không có nghĩa là cô có thể cúi đầu trước mặt tất cả mọi người!

“Cô! Cô thực sự quá vô liêm sỉ!”

Triệu Hân nhịn không được nâng cao thanh âm, gương mặt đỏ lên.

“Cô Hân.” Giọng nói nghiêm túc lạnh lùng của một người đàn ông bỗng vang lên, Diệp Châu Tuấn chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện ở bên cạnh hai người, ánh mắt của anh ta vô cùng lạnh lùng nhìn Triệu Hân: “Mong cô rời đi, nếu không tôi sẽ đem chuyện cô đã làm, nói cho ba cô.”

“Anh Tuấn, vì sao anh lại giúp đỡ cô ta!” Triệu Hân không dám tin trừng lớn mắt, nắm chặt góc váy hoa lệ của mình, góc cạnh rõ ràng của kim cương khiến cho bàn tay cô ta cảm thấy đau đớn, không cam lòng nói: “Là do cô ta cướp đi cậu chủ Hàn, loại phụ nữ như cô ta, căn bản……”