Chương 102:
Diệp Ánh Du nhìn theo ánh mắt của anh, thì thấy một người có dáng vẻ nghiêm nghị, chính trực, gương mặt lạnh lùng nghiêm túc mà lại hung ác. Có thể thẳng thắn đối chọi gay gắt với Nam Cung Hàn, xem ra người đàn ông này cũng không đơn giản.
Cô vừa nghĩ ra điều này, thì nghe được giọng nói nhỏ của Lê Hiểu Vũ: “Ồ, bây giờ chính chủ mới ra sân.”
“Anh ta chính là Diệp Châu Tuấn?”
Nam Cung Hàn và người đàn ông đó đều thu hồi ánh mắt cùng, tuy rằng anh đang hỏi, nhưng cũng không cần Lê Hiểu Vũ trả lời: “Người từng được huấn luyện trong quân đội, quả thật không tệ.
Chỉ là không biết ở trên thương trường, có mạnh như vậy không?”
“Bác Diệp còn chưa xuất hiện.” Lê Hiểu Vũ hững hờ nhìn qua bốn phía, bên trong giọng nói hiện ra một chút cẩn thận hiếm thấy: “Xem ra trải qua đêm này, người đứng đầu nhà họ Diệp có thể sẽ phải thay đổi rồi.”
“Ừ” Âm thanh của Nam Cung Hàn lạnh lùng, mặc kệ Diệp Ánh do ai cầm quyền, là hợp tác hay là đối địch, thì anh cũng đều không cảm thấy e ngại. Thậm chí càng chờ mong có thể tranh đấu cùng với Diệp Châu Tuấn.
“Con gái nhà họ Diệp dáng dấp rất xinh đẹp” Lê Hiểu Vũ bỗng nhiên đổi chủ đề.
Nam Cung Hàn thản nhiên liếc mắt nhìn anh ta, ánh mắt sắc như lưỡi dao.
Lê Hiểu Vũ lập tức biết anh đã hiểu lầm, vội vàng nói bổ sung: “Đó là nói về em gái của Diệp Châu Tuấn, con gái nhà họ Diệp, Diệp Cẩm Hằng.” Cảm nhận được áp lực trên người mình bỗng nhiên giảm bớt, trong lòng của anh ta kêu rên một tiếng, xem ra bạn tốt đây là muốn theo con đường trọng sắc khinh bạn sao?
Sau khi Diệp Châu Tuấn nói ngắn gọn những lời mở màn bữa tiệc, thì âm nhạc kinh điển của điệu waltz vang lên, Nam Cung Hàn cũng dắt tay Diệp Ánh Du đi vào sân nhảy.
Diệp Ánh Du hiểu được anh muốn làm gì, thân hình dùng lực níu lại phía sau, không muốn bước vào: “Tôi thực sự không biết khiêu vũ, cậu Hàn, anh đi tìm người khác đi.”
Ánh mắt Nam Cung Hàn trở nên lạnh lẽo, lời ít mà ý nhiều nói: “Tôi dạy cho cô.” Sau khi anh nói xong, lập tức kéo lấy Diệp Ánh Du đi về phía trước, những nơi hai người đi qua, mọi người đều tự giác nhường đường.
“Anh nhẹ nhàng một chút, tôi tự biết đi đường” Diệp Ánh Du nhận mệnh đi theo anh vào. Dù sao mất mặt thì mất mặt thôi, sau này cũng sẽ không gặp lại những người này.
Trong mắt cô lại một lần nữa khôi phục bình tĩnh, trấn định di chuyển theo động tác của Nam Cung Hàn, thỉnh thoảng cô da^ʍ lên chân của anh thì biểu cảm trên gương mặt cũng không thay đổi.
Tải app truyện hola nhé cả nhà! Đôi giày cao gót có gót nhọn mà Diệp Ánh Du đang đi cao tám centimet, có thể nghĩ sẽ đau đớn như thế nào.
Đến lần thứ ba Nam Cung Hàn bị cô dẫm lên, cúi đầu đến gần tai cô, lẩm bẩm nói: “Nếu cô vẫn tiếp tục ngu ngốc như vậy, thì tôi không ngại hôn cô trước mặt mọi người đâu.”
Diệp Ánh Du giật mình, lúc này rốt cuộc cũng đặt một trăm phần trăm sự tập trung ở dưới chân. Nếu dám làm như thế thật, thì những cô gái ở xung quanh đang dùng ánh mắt căm tức nhìn cô, chẳng phải là sẽ muốn xé nát cô ra luôn saol Khi lại một lần nữa sắp da^ʍ vào mu bàn chân của Nam Cung Hàn, Diệp Ánh Du vội vàng thay đổi vị trí chân, thành công tránh khỏi chiếc giày đen đó, nhưng mắt cá chân của cô lại hơi nhói lên, khiến cô không tự chủ được ngã xuống.
Nam Cung Hàn nhanh chóng nhận ra, vội vàng kéo người lại, nhíu mày hỏi: “Làm sao vậy?”
“Trật chân.” Diệp Ánh Du chịu đựng đau đớn, bình tĩnh nói.
“Thực ngu ngốc.” Nam Cung Hàn ghét bỏ nhìn cô một cái, rồi xoay người ôm lấy cô, nhanh chân đi về phía phòng nghỉ ngơi.
Anh vừa rời đi, một đám phụ nữ vừa tụ tập lại một chỗ lập tức nhỏ giọng thì thầm.
“Quần áo trên người là đồ đi thuê à?