Tần Cao Văn đã gặp phải tình huống thế này không chỉ một lần, từ lâu đã xem như bình thường. Đối diện với thái độ chán ghét mà Tiểu Tuyết thể hiện ra, anh cũng không tức giận.
Lát sau, anh lại nói: “Cô chắc chắc không muốn rút tiền giúp tôi chứ?”.
Rầm!
Tiểu Tuyết đập tay lên bàn, chỉ tay vào mũi Tần Cao Văn mắng chửi: “Bà đây cho anh một cơ hội nữa, mau cút đi cho tôi, đừng ở đây lằng nhằng với tôi, nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ đến giải quyết anh”.
“Tôi rút tiền thật sự là có việc cần dùng”.
Theo dự toán của Tần Cao Văn, ít nhất cũng cần hơn mười triệu tệ tiền mặt mới đủ. Nhưng một lần rút nhiều như vậy có khả năng sẽ gây ra rắc rối không cần thiết cho ngân hàng, cho nên mới giảm bớt còn một nửa.
Nếu nói ra mình chuẩn bị rút mười triệu tệ, chắc chắn cô ta sẽ càng không tin, nhưng đây là sự thật.
Tiểu Tuyết hung hăng nói: “Bà đây đã thấy mấy kẻ giả vờ ra vẻ như anh nhiều rồi. Các người thấy tôi xinh đẹp nên đến đây đùa giỡn tôi, đừng tưởng tôi không biết!”.
Khóe miệng Tần Cao Văn hơi giật giật.
Bây giờ cuối cùng anh cũng hiểu thế nào gọi là không có mặt dày nhất, chỉ có mặt dày hơn.
Rốt cuộc ai cho cô ta dũng khí này?
Đường nét gương mặt cô ta cũng chỉ tính tầm trung mà thôi, so với Vương Thuyền Quyên thì đúng là khác nhau một trời một vực, mắt anh mù rồi hay sao mà lại chú ý tới cô ta?
“Xem ra tôi phải gọi điện thoại cho giám đốc ngân hàng các cô thôi”.
Hôm nay, mục đích Tần Cao Văn đến đây rút tiền là để làm phần thưởng cho cấp dưới của mình.
Những người lao động đó đều là người khá đơn thuần. Nếu số tiền này ở trong thẻ ngân hàng thì mãi mãi cũng chỉ là một con số, không đánh vào thị giác bọn họ một cách trực quan được, nhưng nếu bày nó ra trước mặt họ thì lại khác.
Đến lúc đó, tất cả mọi người đều sẽ dốc hết sức tập luyện.
Tần Cao Văn nhất định phải biến bọn họ thành cao thủ võ thuật trong thời gian ngắn nhất.
Bởi vì tiếp theo anh sẽ có một kế hoạch hành động lớn, thống trị cả thành phố Minh Châu chỉ là bước đầu tiên, sẽ có ngày anh sẽ đưa những người cấp dưới này mở rộng ra quốc tế.
Còn tổ chức Thiên Phạt, bọn họ không chủ động tìm tới cửa thì quan hệ giữa hai bên hoàn toàn có thể là nước sông không phạm nước giếng.
Nếu bọn họ không biết điều, Tần Cao Văn cũng sẽ không dễ dàng nhân nhượng.
“Giám đốc của chúng tôi đã về nghỉ ngơi lâu rồi, anh gọi điện thoại thử xem giám đốc có chửi chết anh không”.
Tần Cao Văn không muốn nhiều lời với cô ta, nói chuyện với loại người tầm nhìn nông cạn này đúng là có chút khó khăn.
Anh cầm điện thoại lên gọi cho giám đốc ngân hàng.
Tần Cao Văn anh là khách hàng tôn quý của ngân hàng này, trong thẻ VIP lưu giữ bao nhiêu tiền đến bản thân anh cũng không biết.
Tất cả giám đốc trong ngân hàng bọn họ đều có số liên lạc của Tần Cao Văn.
Tiểu Tuyết đóng cửa phòng bên đó lại, đi đến trước mặt Tần Cao Văn: “Cút đi nhanh đi, không tôi gọi bảo vệ đấy”.
Chốc lát sau, Tần Cao Văn cúp máy.
“Giám đốc của cô nói rồi, trong vòng ba phút nữa anh ta nhất định sẽ có mặt”.
Tiểu Tuyết nhìn anh như nhìn một thằng ngốc, nói: “Bây giờ tôi cho anh ba phút, nếu ba phút sau mà họ còn không tới, tôi chắc chắn sẽ gọi bảo vệ đuổi anh ra khỏi đây”.
Tần Cao Văn tỏ vẻ bình thản vô cùng, trên mặt không để lộ bất cứ cảm xúc nào.
Vì sao gần đây ra ngoài cứ luôn gặp phải kẻ ngốc như vậy?
Nháy mắt ba phút đã trôi qua, vẫn chưa thấy giám đốc ngân hàng đến, sắc mặt Tiểu Tuyết trở nên u ám. Quả nhiên người này đến đây là để đùa giỡn cô ta, tuyệt đối không thể tha thứ dễ dàng vậy được.
“Bảo vệ!”.
Không lâu sau, một nhóm bảo vệ ở bên ngoài chạy vào, bao vây lấy Tần Cao Văn và Tiểu Tuyết.
“Có chuyện gì vậy?”.
Người bảo vệ đứng ở trước nhất là một người đàn ông trung niên, thân hình khá to cao. Lúc nói chuyện, ông ta luôn nhìn tới chỗ không nên nhìn.
Tiểu Tuyết cảm nhận được vẻ tham lam trong mắt đội trưởng đội bảo vệ, cô ta cũng không quan tâm, ngược lại còn khoe bộ phận đó ra thêm.
“Đuổi người này ra ngoài!”.
Bấy giờ, bảo vệ mới nhìn Tần Cao Văn nói: “Thưa anh, ngân hàng đã đến giờ đóng cửa, nếu anh rút tiền thì hoàn toàn có thể đến chỗ ATM rút”.
“Mau tránh ra!”, giọng nói của Tần Cao Văn không lớn.
Trước kia, người bảo vệ này đã luyện qua quyền anh, còn đoạt giải á quân cấp thành phố, người bình thường không thể đánh lại ông ta.
“Người anh em, nếu anh còn không đi thì đừng trách tôi không khách sáo”.
Tần Cao Văn ngẩng đầu lên nhìn ông ta, chửi: “Đồ ngu xuẩn”.
“Anh nói lại lần nữa xem?”, đội trưởng đội bảo vệ tức giận, siết chặt nắm đấm, mắng chửi: “Ông đây nói cho mà biết, đừng có cứng đầu ở đây”.
“Mau cút sang một bên cho tôi!”.
Đội trưởng đội bảo vệ siết chặt nắm đấm, đánh thẳng vào đầu Tần Cao Văn.
Một quyền của ông ta đánh xuống chắc chắn sẽ đánh ngất anh.
Rầm!
Mọi người còn chưa kịp phản ứng lại chuyện gì xảy ra, đội trưởng đội bảo vệ đã bay ra ngoài, va đập vào cửa.
Tất cả mọi người đều nhìn Tần Cao Văn, tràn đầy vẻ khó tin.
Sao tên này lại giỏi đánh đấm như vậy?
Tiểu Tuyết cũng trắng bệch mặt: “Rốt cuộc anh muốn làm gì? Tôi nói cho anh biết, đừng có gây sự ở đây”.
Tần Cao Văn ngồi tại đó không nhúc nhích, nói: “Bây giờ tôi không có tâm trạng gây sự với các người”.
Rõ ràng hôm nay anh đến đây chỉ để rút tiền, kết quả vẫn cứ có người chọc giận anh, bây giờ còn đổ mọi tội lỗi lên người anh, rốt cuộc là sao?
“Các người còn đứng đó làm gì? Cùng nhau xông lên đi, tôi không tin anh ta có thể đánh lại tất cả chúng ta”.
Vừa rồi Tần Cao Văn không dùng sức quá mạnh với đội trưởng đội bảo vệ, chỉ cho ông ta một bài học mà thôi.
Không bao lâu sau, ông ta đã phản ứng lại.
Những người khác nghe lệnh của đội trưởng, cầm dùi cui điện xông về phía Tần Cao Văn.
Đúng lúc đó, một giọng nói đột nhiên vang lên: “Các người làm gì đấy?”.
Tất cả bảo vệ đồng thời dừng tay, quay người nhìn lại, giám đốc ngân hàng đang đi về phía này.
Anh ta có vóc người cao thẳng, gương mặt gầy gò, đeo một cặp kính, cho người ta cảm giác nho nhã lịch sự.
Anh ta bước nhanh đến trước mặt Tần Cao Văn, cúi người thật sâu trước mặt anh, nói: “Thật ngại quá, anh Tần”.
Ầm!
Nghe tiếng xưng hô này, sắc mặt Tiểu Tuyết lập tức tái nhợt, đầu óc quay cuồng, cảm giác trong đầu như có thứ gì đó nổ tung.
Mấy chữ xưng hô ấy giống như quả bom nặng ký rơi vào mặt hồ phẳng lặng, dẫn đến con sóng cực lớn.
Tất cả mọi người đều nhìn Tần Cao Văn, vô cùng kinh ngạc.
“Tổng giám đốc, chuyện… chuyện này là sao?”.
Tổng giám đốc sa sầm mặt, nói với Tiểu Tuyết: “Từ ngày mai cô không cần đến đây làm việc nữa”.
Mặc dù Tần Cao Văn không kể đầu đuôi câu chuyện cho tổng giám đốc, nhưng anh ta cũng có thể đoán ra được đại khái, chắc chắn là Tiểu Tuyết không biết điều đắc tội với Tần Cao Văn.
Sắc mặt Tiểu Tuyết rất khó coi, không hiểu hỏi: “Vì sao vậy tổng giám đốc? Tôi đã làm sai điều gì?”.
Đúng là một người phụ nữ ngu xuẩn.