Không Thể Phản Kháng

Chương 31

Lâm Đường hơi do dự, cuối cùng vẫn làm theo. Cậu nằm xuống giường trong trạng thái tinh thần căng thẳng, hai tay đặt trên bụng, ngửa đầu nhìn Chu Trần Dật.

Dường như Chu Trần Dật đã tỉnh táo lại, vẻ mặt cũng nhanh chóng bình tĩnh như thường. Đầu tiên, hắn sờ cổ tay và cổ Lâm Đường, sau đó nhẹ nhàng áp lòng bàn tay lên ngực trái của cậu.

Không hiểu sao Lâm Đường lại cảm thấy động tác này hơi giống vuốt ve trái tim cậu ở cách một tầng da. Cậu bị suy nghĩ của mình dọa đến vã mồ hôi lạnh, nhanh chóng thu lại ánh mắt đang dán trên tay của người kia, lo lắng nhìn vào mặt hắn, hy vọng phát hiện được chút gì. Đáng tiếc, Chu Trần Dật rất ít biểu cảm, cậu căn bản không bắt được chút khác thường nào.

Chu Trần Dật sờ soạng từ trên xuống dưới một lượt, cuối cùng, ánh mắt hắn đọng trên gương mặt đầy lo lắng của Lâm Đường. Hắn nhỏ giọng như đang lẩm bẩm, lại như sợ đối phương không nghe được: “Chẳng lẽ con quỷ kia bắn vào trong?” Không đợi Lâm Đường trả lời, Chu Trần Dật đã vỗ cánh tay cậu: “Nằm sấp xuống.”

Lâm Đường cảm thấy vô cùng kỳ quái, nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo. Cậu tì cằm lên tay mình, nghiêng đầu nhìn Chu Trần Dật. Chỉ là chưa nhận ra điều gì từ biểu cảm của đối phương, cậu đã bị động tác của hắn làm cho hoảng sợ. Lâm Đường cong lưng muốn bò dậy, nhưng Chu Trần Dật lại ấn lưng cậu xuống, giọng điệu cực kỳ nghiêm túc: “Đừng cử động.”

Ngón tay Chu Trần Dật vẫn nhét trong mông Lâm Đường, cậu bắt đầu run rẩy, đầu óc cũng trống rỗng không nghe được lời hắn nói, tiếp tục nửa bò nửa trườn về phía trước để tránh né. Lâm Đường dựa sát vào tường, tóm chăn che người, hoảng sợ nhìn Chu Trần Dật.

Tuy là một tên ngốc bẩm sinh, nhưng sau tất cả những gì đã trải qua, giờ cậu cũng không còn ngốc nữa. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ có thể vẫn còn sót lại trong cơ thể nhắc nhở cậu một điều: không một người đàn ông đứng đắn, bình thường nào lại nhét ngón tay vào mông một người đàn ông khác mà không có mục đích riêng.

Lâm Đường nhìn chằm chằm gương mặt đẹp vượt ngoài sức tưởng tượng của Chu Trần Dật, bỗng cảm thấy thật vớ vẩn. Bởi vì cậu thật sự không đánh đồng người nọ với đám cuồng tìиɧ ɖu͙©, thế nhưng…

Chu Trần Dật nhíu mày, hiển nhiên không hiểu vì sao Lâm Đường lại né tránh mình. Hắn vươn tay định kéo cậu về, nhưng còn chưa chạm tới, hắn đã bị hành động của đối phương làm cho kinh ngạc. Lâm Đường chủ động cầm tay hắn – muốn tìm cho mình một con đường sống.

Lâm Đường run rẩy nắm lấy bàn tay phải của Chu Trần Dật. Cậu sợ muốn chết, nhưng vẫn cúi đầu dán môi lên mu bàn tay hắn. Lúc ngẩng đầu lên, cậu hốt hoảng bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của đối phương.

Đối diện với ánh nhìn này, Lâm Đường hơi muốn rút lui, nhưng cậu vẫn nhẫn nhịn, tiếp tục hôn lên cổ tay hắn, biểu hiện vô cùng dịu ngoan và vô hại. Cậu sợ hãi nhìn Chu Trần Dật, tỉ mỉ quan sát sắc mặt hắn, chỉ cần người kia hơi tỏ vẻ không thoải mái, cậu sẽ lập tức buông tay.

Mà trên thực tế, tay Chu Trần Dật chỉ run lên, trong khoảnh khắc ấy, Lâm Đường thậm chí đã nghĩ hắn sẽ rút tay về, nhưng không! Lòng Lâm Đường ngày một nặng trĩu, cậu thà người nọ rút tay về. Tuy như vậy sẽ khiến cậu giống một tên hề tự diễn trò, nhưng có sao đâu? Dù sao cũng dễ chịu hơn việc lấy thân ra đổi bình an nhiều lắm.

Lâm Đường ngẩng đầu nhìn lên, Chu Trần Dật đã lấy lại vẻ bình tĩnh, lạnh lùng, thản nhiên cúi đầu nhìn cậu, dường như muốn xem cậu định làm gì. Nhưng Lâm Đường nào biết phải làm gì tiếp theo, thường thì những lúc thế này, quỷ nam đã bổ nhào tới banh rộng hai chân cậu rồi.

Lưng Lâm Đường vã đầy mồ hôi, cậu kiên trì tiếp tục hôn lên cánh tay người trước mặt. Hàng mi rũ xuống run rẩy không ngừng, nhưng động tác thì chưa hề dừng lại.

Cứ thế, cậu hôn tới cánh tay Chu Trần Dật. Lúc này, người nọ bỗng đặt nhẹ tay kia lên vai cậu, giọng nói lộ ra vài phần cổ quái cùng kinh ngạc: “Cậu thích tôi à?”

Lâm Đường khựng lại, chần chừ tự hỏi Chu Trần Dật muốn đáp án gì, cuối cùng quyết định đưa ra câu trả lời trái với lương tâm “Đúng.”

Chu Trần Dật “ồ” lên, bỏ tay khỏi bờ vai Lâm Đường, nhìn gương mặt ngơ ngác của cậu, chậm rãi mở miệng: “Không tiếp tục à?”

Lâm Đường đành phải tiếp tục. Môi cậu nhẹ nhàng dừng trên cổ người kia, chầm chậm lướt xuống xương quai xanh, cuối cùng dừng lại vì vướng áo. Chu Trần Dật dứt khoát cởϊ áσ ném sang một bên. Hắn ngồi trên giường, chống tay ngả ra sau, cúi đầu nhìn cậu: “Tiếp tục.”

Đối mặt với một Chu Trần Dật trần trụi, Lâm Đường bỗng có cảm giác đâm lao phải theo lao. Căng thẳng khiến đầu óc cậu hơi choáng váng, nhưng môi vẫn run rẩy dán lên l*иg ngực đối phương. Cơ ngực của Chu Trần Dật rất đẹp, chạm môi vào thậm chí còn cảm thấy mềm mềm. Nhưng rõ ràng hiện giờ Lâm Đường không có tâm trạng thưởng thức, vội vàng lướt qua rồi trượt xuống dưới luôn. Cậu hôn lên cơ bụng của hắn. Đột nhiên, cơ bắp trên người Chu Trần Dật chợt siết lại. Lâm Đường hốt hoảng ngẩng đầu, không biết mình đã làm sai chỗ nào, nhưng đối phương lại nhanh tay đè đầu cậu xuống, khàn giọng nói: “Tiếp đi.”

Lâm Đường hơi ngơ ngẩn: Tiếp đi? Tiếp thế nào?

Sau đó, cậu nghe thấy Chu Trần Dật nói: “Cởϊ qυầи.”

Lâm Đường sờ mông mình, lại càng mụ mị: “Tôi có mặc đâu.”

Chu Trần Dật câm nín trong giây lát mới nói: “Cởϊ qυầи tôi.”

Lần này Lâm Đường đã hiểu. Cậu chần chừ một lát, cuối cùng run rẩy vươn tay kéo khóa quần của người kia. Dù đã cố ý né tránh, song trong cả quá trình, cậu vẫn đυ.ng phải vật phồng lên bên dưới qυầи ɭóŧ của hắn mấy lần. Dưới lớp quần vải dài là cái qυầи ɭóŧ màu đen Lâm Đường đã từng nhìn thấy. Cậu lia mắt sang chỗ khác nhưng lại bị Chu Trần Dật nắm cằm bắt ngẩng đầu lên. Gương mặt người kia vẫn lặng như nước ao tù, cậu không thể đoán ra hắn đang nghĩ cái gì.

Chu Trần Dật nhìn Lâm Đường trong chốc lát, ngón cái chậm rãi miết qua môi cậu. Môi Lâm Đường rất mỏng, bị miết mấy cái đã đỏ lên. Chu Trần Dật thò ngón tay vào miệng cậu, mơn trớn đầu lưỡi của cậu mấy lần rồi mới rút ra. Theo động tác của hắn, một sợi tơ trong suốt bị kéo ra, đứt đoạn khi dính vào cằm Lâm Đường.

Tay kia vuốt ve nửa bên mặt của cậu, nhìn cậu đáng thương như sắp khóc đến nơi, hắn tỉnh bơ hỏi: “Biết khẩu giao không?”