Ông Xã Hung Mãnh

Chương 9

Nhưng mà giây tiếp theo, hoa kính nhỏ hẹp kia, vách trong điên cuồng co rút lại, dán sát lấy côn ŧᏂịŧ thô to.

Mỗi khi mấp máy, đều như cái miệng nhỏ liếʍ mυ'ŧ côn ŧᏂịŧ.

“Chậm…”

Đôi tay của Giang Ninh nắm chặt lấy áo trên người người đàn ông, ngửi được hơi thở phơi dưới ánh nắng của người đàn ông.

Cô nức nở cầu xin.

Nhưng chỉ có thể nói ra một chữ, dịu dàng lúc trước chỉ là mồi.

Bá đạo chiếm hữu, mới là bản tính của người đàn ông này.

Sau khi côn ŧᏂịŧ thô to kia thao vào, mặc kệ Giang Ninh đã thích ứng hay chưa, hoa huyệt còn chưa thích ứng sau khi cao trào, đã bắt đầu nhanh chóng cắm vào rút ra.

Cả căn tiến vào.

Cả căn rút ra.

Người đàn ông vạm vỡ thô kệch, nhất định sẽ làm thật.

Thành thật kiên định thao người ta.

Trên thực tế, dưới thiên phú dị bẩm, căn côn ŧᏂịŧ kia của Chu Liệt cũng không cần kỹ xảo gì khác.

Mỗi lần tiến vào luôn có thể cắm đến chỗ sâu nhất trong hoa huyệt Giang Ninh.

Qυყ đầυ thô to, giống như nghiền áp giống như xoay đảo.

“A… Ô ô ô… Quá sâu… Ô ô…”

Tiểu huyệt không chỉ bị chiếm hữu no đủ, càng bị đè ép hoa tâm chua xót.

Vô số kɧoáı ©ảʍ từ vị trí trung tâm, lan ra khắp người.

Mà trên côn ŧᏂịŧ nhô lên gân xanh, càng cọ xát người ta lợi hại…

“A… Chậm một chút… Ô ô ô…”

“A Liệt… Không được… Không được…”

“Ông xã…”

Chỉ một lát Giang Ninh đã không chịu nổi, thịt mềm chỗ bắp đùi tuyết trắng đang không ngừng run rẩy.

Mũi chân trắng nõn cuộn tròn một lát, sau đó mở ra một lát.

Ngay cả cô cũng không biết, sao phản ứng của cơ thể sẽ kịch liệt như vậy…

Mười năm, sao vẫn không thích ứng côn ŧᏂịŧ của người đàn ông…

Mười năm, sao người đàn ông này vẫn không cảm thấy đủ…

“A… Ô ô ô… Đừng lại cắm vào bên trong…”

Đôi mắt Giang Ninh đỏ bừng, nước mắt sinh lý bị ép ra.

Chu Liệt liếʍ khóe mắt cô, một đường hôn xuống dưới.

Cả người anh vùi đầu vào cổ Giang Ninh, vừa gặm vừa cắn với đường cong tuyệt đẹp dài mảnh kia.

Mà hai tay của anh, đã sớm thâm nhập lớp vải bông mỏng manh.

Mỗi tay một bên, nắm đầy trong lòng bàn tay.

Nhũ thịt no đủ, bị đầu ngón tay của anh xoa bóp đầy dâʍ ɭσạи.

Lòng bàn tay thô ráp đó, mỗi một cái vuốt ve đều như cọ xát phát ngứa.

Tất cả điểm nhạy cảm trên người Giang Ninh, đều bị người đàn ông khống chế.

Lực va chạm và tốc độ lên hoa huyệt, đều chưa từng thay đổi.

Cả sáng đều làm việc ở ngoài ruộng, sao không mệt như vậy…

Giang Ninh mới thoáng thất thần, lập tức bị người đàn ông nắm bắt được.