Bạch Nhu có lẽ cũng cảm thấy Lê Viễn có chút quen mắt, nhưng không thể nào nhớ nổi tên của hắn, trường hợp có chút xấu hổ, Lê Viễn đành phải tự giới thiệu mình __
"Ngươi không nhớ rõ ta sao? Ta là Lê Viễn thuộc khoa máy tính, chính là, chính là người xướng "Lòng ta như cũ" ở lễ tốt nghiệp"
Đó là thời điểm duy nhất Lê Viễn lộ mặt ở trong trường học, vẫn là bị bạn cùng phòng bán đứng đẩy ra.
Lê Viễn có một giọng nói tốt, nhưng chỉ tùy tiện hừ hai câu trong ký túc xá, chưa từng nói nhiều ở mấy ngàn người.
Nhưng mà hiệu quả lần đó thật tốt, một lão ca khiến không khí thật oanh động, rất nhiều nữ sinh sôi nổi tỏ vẻ sao ở trường bốn năm mà không phát hiện khoa máy tính có đại soái ca như vậy.
Sau ngày đó, Lê Viễn rốt cuộc có một ít nho nhỏ tên, cũng khiến cho hắn có được số di động của nữ thần.
Nhưng có rất nhiều nam nhân ưu tú vây xung quanh Bạch Nhu, lúc Lê Viễn bộc lộ quan điểm không khiến cho cô lưu lại quá nhiều ấn tượng.
Bất quá sau khi hắn giới thiệu xong, nàng nhưng thật ra chậm rãi nghĩ tới.
"Ngại quá, ta nhất thời không có nhớ tới, Lê Viễn đúng không, ngươi như nào sẽ đến đây?" Bạch Nhu cười cười hướng hắn xin lỗi.
Vì thế Lê Viễn liền đem công tác của chính mình ở Thuận Phong và mục đích tới nơi này nói một chút.
"Hy vọng Hạ thị cùng Thuận Phong có thể hợp tác thành công, Lê Viễn, ta còn có việc, về văn phòng trước đây." Bạch Nhu tựa hồ không có hứng thú nói chuyện phiếm với Lê Viễn, dứt khoát bỏ dở đề tài.
"Bạch . . . . . " Lê Viễn muốn kêu nàng đứng lại, hắn muốn dò hỏi xem nàng tối qua có thể thu được tin nhắn, nàng tối nay có thể cùng cậu ăn cái cơm chiều không.
Nhìn bóng dáng thướt tha của Bạch Nhu, hắn biết mấy vấn đề này chỉ có thể cất ở trong bụng.
Hắn mơ hồ có thể nghe thấy Bạch Nhu cùng hai nam nhân kia bàn luận về thanh âm của chính mình __
"Tiểu Nhu, nam nhân kia là ai?"
"Chỉ là một cái bạn học ở đại học, không cùng khoa, không phải rất quen thuộc."
"Đúng không? Ta xem hắn nhưng thật ra rất muốn cùng ngươi quen thuộc."
"Kia bình thường, mị lực của tiểu Nhu quá lớn, công ty chúng ta liền có bao nhiêu người tưởng ước nàng?"
"Các ngươi đừng đùa ta . . . . . Thật sự chỉ là một bạn học bình thường . . . . ."
Cuối cùng chỉ còn lại tiếng nói dịu dàng của Bạch Nhu quanh quẩn ở bên tai, Lê Viễn về tới thang máy, suy tư lời nói của Bạch Nhu.
Bạn học bình thường . . . . . Không phải rất quen thuộc . . . . .
Tuy rằng điều đó là sự thật, nhưng mà lời nói từ trong miệng người hắn yêu thầm ít nhiều vẫn làm Lê Viễn cảm thấy đả kích, ai cũng hy vọng chính mình có thể ở trong lòng người mình thích lưu lại một ít ấn tượng đặc biệt, làm nàng nhớ kỹ mình, đáng tiếc đối với Lê Viễn, đó chỉ như một hy vọng xa vời.
Bất quá hắn sẽ không nhụt chí như vậy, Bạch Nhu tốt nghiệp xong liền vào công tác Hạ thị, làm bao nhiêu người hâm mộ không thôi, cũng làm Lê Viễn lúc đó công tác nơi nơi vấp phải trắc trở cảm thấy tự ti.
Nhưng hiện tại hắn cũng có một phần không có trở ngại công tác, hắn phải vì chính mình ganh đua một lần, cùng các nam nhân bên người nàng cạnh tranh công bằng.
Anh đây đều độc thân hai mươi năm, lần này nhất định không thể hèn nhát!
Lê Viễn thầm hạ quyết tâm, nếu ông trời cho hắn cơ hội như vậy, hắn phải dùng toàn lực theo đuổi Bạch Nhu, giống cái đàn ông giống nhau đường đường chính chính* theo đuổi nữ nhân mình âu yếm.
*đứng hoàng, không có gì phải che dấu
"Leng keng __"
Tiếng nhắc nhở vang lên, Lê Viễn rất tự nhiên mà cúi đầu đi ra ngoài, lại ở trong nháy mắt ngẩng đầu liền ngây ngẩn cả người.
Ta gϊếŧ, đây là nới nào?
Không phải dáng vẻ trung tâm đại sảnh mà hắn dự tính, cảnh tượng trước mắt hoàn toàn xa lạ.
Liếc mắt nhìn mặt đất đá cẩm thạch lạnh băng cùng pha lê trong suốt khác hoàn toàn office building bình thường.
Chính là ở chỗ này, Lê Viễn cảm thấy chúng nó thoạt nhìn đặc biệt lãnh khốc, đập vào mắt toàn là sắc màu lạnh, ngay cả điểm xuyết* cây xanh đều tìm không thấy, trống rỗng không có nửa điểm sức sống, làm người như ở hầm băng.
*điểm thêm màu, sắc, nét, . . . . . làm cho bố cục thêm đẹp mắt