"U oa, lại thêm một tên khốn nữa? Tốt, tới một người ta gϊếŧ một người, tới 2 người ta gϊếŧ 2 người, các ngươi lên cho ta, lão tử sẽ thưởng cho các người!"Lời này làm cho Lê Tuyết hoảng sợ chết khϊếp, cô khóc lớn quỳ gối bên chân Chu Kiến Long tiếp tục cầu xin:
“Không cần như vậy, thả bọn họ, cầu xin anh!”
"Chị, đừng cầu xin hắn, hắn có giỏi thì đánh chết em đi!" Lê Viễn không sợ chết, chỉ cần hôm nay có thể bảo vệ cho Lê Tuyết, bảo vệ cho Lâm gia với Lê gia, đổ máu phải chết thì có sao?
Bởi vì trận rối loạn này giằng co thật lâu cho nên gia nhập cuộc chiến không chỉ có hai hảo an canh cửa mà có thêm mấy tên bảo tiêu nữa, Lê Viễn với Lâm Thanh Viễn đều một thân gầy yếu mang vết thương, hai người căn bản không phải đối thủ của bọn họ. Bọn họ lần lượt bị áp đảo, lại lần lượt đứng lên nghênh chiến đối phương, hiện trường rối loạn đến cực điểm: Thanh âm quyền cước đánh nhau, tiếng rống giận của Lê Viễn, tiếng cười cuồng vọng của Chu Kiến Long và tiếng khóc thảm của Lê Tuyết làm ban đêm yên tĩnh ở nơi đây trở nên không yên bình.
Trước trận trò khôi hài này, có một người không lên tiếng đứng lẳng lặng một bên quan sát, giống như sự việc hỗn loạn kia đối với hắn không có quan hệ, hắn giống như một quần chúng bình tĩnh, trên mặt không có bất luận biểu tình gì , tựa hồ phát sinh trước mắt đều không có truyền vào tai hắn.
Hạ Thời Sâm không nghĩ gặp cuộc hẹn của đêm nay, hắn không có quá nhiều hảo cảm với người dựa vào mỏ than phất nhanh trong một đêm như Chu Kiến Long. Nhưng người giật giây ở giữa là một người con của bạn cũ của ông nội, cũng mang danh là chú của hắn, nhiều ít cũng phải nể chút mặt mũi, huống chi giao dịch làm ăn này cũng là chắc chắn kiếm lời không sợ bị thua lỗ. Vì thế hắn mới xuất hiện ở đây, làm cho hắn lần đầu cảm thấy một buổi tối không thú vị, mặc dù hắn thiếu sót rất nhiều tình cảm cơ bản của con người nhưng hắn đối với các mỹ nữ ân cần còn dối trá tươi cười và các thương nhân có mục đích riêng nịnh hót đều cảm thấy chán ghét.
Chính là tại thời điểm ở đây xuất hiện một thiếu niên đánh vỡ bầu không khí ban đầu yên tĩnh ở nơi đây, trên người hắn mặc bộ giáo phục đen nhánh giống như đạo tia chớp xẹt qua ban đêm, làm lỗ trống thế giới này bị đánh vỡ, cũng làm cho ánh mắt của Hạ Thời Sâm cuối cùng cũng có một tia sáng, mà không hề tĩnh lặng như cũ.