Lốp Xe Dự Phòng Chính Truyện

Chương 4: Cầu xin

Hai bảo an đầu tiên muốn bỏ rơi nhiệm vụ sau đó trở về bồi thường, nghe Chu Kiến Long nói xong liền vung tay nắm thô nặng hướng về phía Lê Viễn. Lê Viễn không chịu thua, rất nhiều lần có tư tưởng từ trên mặt đất bò dậy cùng với Chu Kiến Long liều mạng, nhưng hắn mới 18 tuổi làm sao có thể là đối thủ của 2 bảo an cao to? Hắn một lần nữa ngã lăn trên mặt đất, cả người chật vật vô cùng sớm thấy trên cơ thể đã xanh tím một mảng. Nhưng khi nghe thấy Chu Kiến Long vũ nhục ba ba của mình, Lê Viễn đột nhiên bộc phát ra lực lượng, hắn đột nhiên đẩy 2 tên bảo an ra, lấy cặp sách trên người hướng về phía Chu Kiến Long ném tới.Chu Kiến Long tránh né không kịp, bị cặp sách hung hăng nện ở trên đầu nhất thời mắt ong ong đầy sao nửa ngày không phục hồi tinh thần lại

“Kiến long!” Vẻ mặt Lê Tuyết đau lòng mà nhào qua, quan tâm mà giúp hắn xoa đầu, chỉ có một chút ánh mắt dừng lại ở trên người em trai mình.

Thấy một màn như vậy, Lê Viễn mới biết được chị gái không cứu hắn. Hắn dừng động tác lại, ngốc lăng nhìn chị gái khóc lóc ở bên nam nhân trung niên hói đầu béo tốt phảng phất người kia mới chân chính là người nhà của cô.

Thái độ của cô tha thiết quan tâm, cho dù là lúc ba ba qua đời cô cũng không có bộ dáng như vậy, rốt cuộc cô là hòn ngọc quý trên tay Lê gia, ba ba coi cô như châu như bảo, cũng không cho cô chịu nửa điểm ủy khuất, Lê Viên là em trai chịu đãi ngộ kém xa Lê Tuyết

Thế nhưng cô cứ ở nơi đó, hèn mọn, ai oán, thấp thỏm, sợ chọc lão nam nhân không vui, khí chất ngày thường kiêu ngạo bây giờ trở thành bụi bặm, cô phụ cái tên cao khiết của mình, cũng phụ sự kỳ vọng của cha.

Đồ vật trong tay chảy xuống rơi trên mặt đất, lúc này Lê Viễn mới chán chính cảm nhận được ban đêm rét lạnh , đó là một loại xuyên tim đến đau thương, làm cho người ta bị ép bức đến nổi điên.

Ngay cả thời điểm cha mất hắn cũng không cảm thấy tuyệt vọng như vậy

"Lê…… Tuyết……”

Hắn gọi nhẹ yên chị gái nhưng không có người nghe được, Chu Kiến Long rống giận, thanh âm có chút mỏng manh

“Sao, lão tử hôm nay không đánh chết ngươi liền không phải họ Chu! đánh cho tao, đánh gần chết mới thôi!”

“Không cần! Kiến long, hắn còn nhỏ không hiểu chuyện, ngươi buông tha hắn đi, ta sẽ hảo hảo nói chuyện với hắn.” Dù sao cũng là em trai mình, ở dưới cơn thịnh nộ của Chu Kiến Long, Lê Tuyết sợ Lê Viễn thật sự xảy ra chuyện, người nơi này không dễ chọc, thù cá nhân dễ dàng bị gϊếŧ như một con kiến, Lê Viễn mới 18 tuổi, không nên vì cái này mà chặt đứt tương lai, cuộc đời.....