"Mẫu thân!" Tạ Thanh Li từ phòng bước ra khiến Lăng Tri thở phào nhẹ nhõm, nàng vội vàng tiến tới muốn nắm lấy tay mẫu thân nhưng không ngờ lại bị nàng ấy tránh đi.
Lăng Tri nhìn Tạ Thanh Li đầy nghi hoặc, nàng cảm thấy tuy vẻ mặt của mẫu thân vẫn như mọi khi nhưng hình như lại xen trong đó ít nhiều không vui vẻ lắm thì phải? Trước giờ nàng cũng chưa bao giờ hiểu được suy nghĩ của Tạ Thanh Li nên nhất thời cũng không biết phải làm sao.
Đối với sự lạnh lùng của Tạ Thanh Li thì Bùi Thù dường như không sợ hãi lắm mà chỉ lễ độ cười với nàng, Lăng Tri sực nhớ ra rồi nhanh chóng giới thiệu hai người với nhau.
Tạ Thanh Li vẫn lặng lẽ không lên tiếng khiến cục diện có hơi bối rối, Bùi Thù dù sao cũng là công tử đến từ kinh thành, có việc khó gì mà hắn ta chưa từng trải qua chứ nên cũng không để việc Tạ Thanh Li vào trong lòng.
Cậu chàng nhanh chóng xoay người nhìn đám hoa cỏ xán lạn trước mắt, tò mò hỏi: "A Tri, muội xem thử giúp ta đây là hoa gì đi?"
Lăng Tri lần đầu tiên được người ta dùng cái tên "A Tri" để gọi nàng nên không kịp phản ứng lại mà chỉ ngẩn ra, đến khi Bùi Thù nhẹ kéo ống tay áo thì nàng mới hồi phục tinh thần từ cơn kinh ngạc, ậm ừ đáp: "Loài này là muội đem về từ trấn nhỏ bên trên núi, tên gọi là gì thì muội cũng không rõ lắm."
"Ồ, thật đáng tiếc. Vậy dì Tạ có biết không ạ?" Bùi Thù nhíu mắt nhìn về phía Tạ Thanh Li.
Nhưng nàng ấy đã trở về sương phòng tự bao giờ, không thèm để ý đến hai đứa nhóc này nữa.
Lăng Tri nhìn cánh cửa phòng Tạ Thanh Li đóng chặt mà buồn bã không thôi.
Tính tình Tạ Thanh Li xưa nay vốn lạnh lùng, Lăng Tri dù nói với nàng ấy nhiều cỡ nào thì nàng ấy đều trực tiếp bỏ ngoài tai, chỉ chọn những vấn đề trọng yếu mà đáp lại.
Sau khi trải qua sự việc ở sơn trại năm xưa thì Tạ Thanh Li cũng đã ôn hòa hơn không ít, thỉnh thoảng nàng ấy sẽ cười với Lăng Tri, lúc rảnh rỗi cũng sẽ không quản mệt nhọc thêu những đóa hoa xinh yêu lên làn váy cho nàng, khi nói chuyện đều là mềm mỏng dỗ dành tiểu cô nương.
Lăng Tri cứ ngỡ Tạ Thanh Li đã thay đổi rồi nhưng bây giờ nàng mới nhận thức được một điều, đối với người ngoài thì Tạ Thanh Li vẫn mãi là Tạ Thanh Li lạnh lùng tựa trăng sáng, duy chỉ có Lăng Tri là ngoại lệ mà thôi.
Nếu nói như vậy thì trong lòng mẫu thân, nàng là sự tồn tại đặc biệt đúng không nhỉ?
Lăng Tri hạnh phúc cười ngọt ngào.
"Nghĩ gì mà vui thế?" Lăng Tri bật cười cũng khiến Bùi Thù vui vẻ cười theo.
Lăng Tri cong môi, nàng không trả lời câu hỏi của hắn ta mà giơ tay chỉ vào gốc hoa bên cạnh: "Loài này thì muội biết. Hoa này tên gọi Ngân Biên Ngọc Y (*) thuộc một loài lan quý hiếm, muội đã xin rất lâu thì Ngô thúc thúc mới đem cho một gốc này về trồng đấy."
(*) Nói chung hoa này là một loài hoa lan, nhưng mình tìm trên GG theo tên gọi như trên thì chẳng ra hình ảnh nào cả. Bạn nào biết thì cho mình xin tên tiếng Việt bên dưới comment để mình sửa lại với nhé!
"Vậy sao?" Bùi Thú hào hứng lắng nghe nàng thao thao bất tuyệt, ánh mắt ngậm ý cười nhìn nàng không rời.
Bùi Thù vốn có tài ăn nói lại kèm theo vốn hiểu biết sâu rộng, hai người thảo luận chuyện trên trời dưới đất một hồi thì lại cảm thấy chỉ hận gặp nhau quá muộn, nói đến quên cả thời gian, sau nhờ gia nhân của Bùi Thù sang đón thì hắn mới thở dài tiếc nuối, cáo từ Lăng Tri ra về.
Sau khi Lăng Tri tiễn đưa Bùi Thù thì quay về phòng mình nghĩ ngơi, xoắn xuýt ít phút thì quyết định sang gõ cửa phòng Tạ Thanh Li.
Không biết Tạ Thanh Li ở bên trong đang làm việc gì mà khi Lăng Tri chỉ vừa đưa tay lên gõ một tiếng thì lại nghe thấy tiếng đồ vật rơi xuống. Lăng Tri lo lắng đẩy cửa xông vào phòng, Tạ Thanh Li ngồi bên cạnh chiếc bàn cũ, kim chỉ cùng khăn thêu vương vãi khắp mặt đất.
Lăng Tri lưu loát dọn dẹp mấy món đồ kia đâu ra đấy rồi mới ngẩng đầu lên nhìn Tạ Thanh Li vẫn còn đang giật mình ngồi ngây ra. Nàng nhìn kĩ lại thì mới thấy trên bàn tay đang rũ xuống của Tạ Thanh Li chảy ra vệt máu đỏ đến chói mắt.
"Mẫu thân, người bị thương rồi!" Lăng Tri hoảng sợ thét lên, nàng vội vàng cầm lấy ngón tay Tạ Thanh Li đưa bên miệng, đầu lưỡi hút hết chất lỏng đỏ tươi đương không ngừng chảy ra.
Tạ Thanh Li không tiếng động rụt tay lại nhưng Lăng Tri đã mạnh mẽ giữ nàng không cho phép trốn tránh, Tạ Thanh Li cúi đầu nhìn Lăng Tri, mày đẹp chau lại: "Chỉ là vết thương nhỏ thôi mà, con lo lắng làm gì chứ?"
"Dù là vết thương nhỏ thì vẫn đau mà." Khi cảm thấy vết thương hẳn là đã ngưng chảy máu thì Lăng Tri mới buông tay mẫu thân ra, cẩn thận quan sát vùng da bị tổn thương nói: "Trước đây vì muốn giúp mẫu thân san sẻ gánh nặng mà con cũng đã lén lấy kim chỉ học thêu thùa, không cẩn thận bị kim châm trúng tay như người bây giờ vậy, con biết là rất đau."
Sau đó Tạ Thanh Li bắt gặp vết thương trên ngón tay nàng nên không bao giờ cho nàng chạm đến kim chỉ lần nào nữa.
Tạ Thanh Li cũng nhớ lại sự việc lần đó, nàng nhẹ giọng trách cứ: "Con đọc sách cho tốt là được rồi, chạm vào mấy thứ này làm gì."
"Vâng." Lăng Tri từ bé đã một đứa trẻ hiểu chuyện, nàng biết Tạ Thanh Li cũng đều vì thương mình cả thôi nên chỉ cười cười, thấy tay mẫu thân đã không còn vấn đề gì nữa mới đem đồ vật trên bàn cất gọn vào tủ, vô tình chạm đến chiếc khăn tay mà Tạ Thanh Li đang thêu dở dang bèn hỏi: "Mẫu thân đang thêu đồ cho Kiều gia ạ?"
"Không đâu, là cho dì Ngọc của con đấy. Tỷ ấy cứ nhắc khéo muốn con thêu cho một chiếc khăn tay mãi."
Tạ Thanh Li nhớ đến người nọ, chợt nhắn nhủ: "Đến khi tỷ ấy sang chơi thì con cứ tặng nó cho tỷ ấy rồi bảo là do tự tay con thêu nhé."
Lăng Tri không hiểu nổi vì sao lại phải nói dối dì Ngọc như vậy, nhưng nàng luôn chiều theo ý Tạ Thanh Li nên cũng chút không do dự đồng ý, xong lại tiếp tục sắp xếp gọn gàng mấy thứ bày bừa trong phòng.
Hồi lâu sau, Tạ Thanh Li lại tiếp tục lên tiếng: "Sang mấy ngày nữa ta phải ra ngoài một chuyến."
Lăng Tri bất động, nàng quay đầu lại mang theo cảm giác khẩn trưởng hỏi: "Có chuyện gì sao? Mẫu thân muốn đi đâu vậy ạ?"
Vẻ mặt đầy quan tâm của Lăng Tri khiến tâm tình Tạ Thanh Li quang đãng lên trông thấy, nhưng nàng cũng không biểu hiện ra ngoài quá nhiều, im lặng cả buổi mới giải thích: "Lại có người đến làm mai, bên ngỏ ý là một gia hộ giàu có ở trấn lân cận nên ta không thể từ chối người ta ngay được, bèn tỏ ý để gặp mặt một lần rồi tính sau."
Thời gian gần đây đúng là người mai mối đến đạp cửa nhà nàng ngày càng nhiều, Lăng Tri cũng thường xuyên bồn chồn lo sợ đột nhiên một ngày nào đó mẫu thân lại thông suốt mà lên kiệu hoa xuất giá, bỏ lại nàng bơ vơ. Nay lại nghe được lời nói này của Tạ Thanh Li, nàng nhìn thẳng vào mẫu thân một lát rồi lí nhí: "Vậy ư."
Sau đó nàng thay đổi thái độ xoành xoạch, e dè hỏi lại: "Mẫu thân, con cũng có thể đi theo người đúng không ạ?"
Bộ dáng cẩn thận lấy lòng của Lăng Tri khiến Tạ Thanh Li vui vẻ bật cười: "Được chứ."
Chân mày đáng nhíu chặt của Lăng Tri dãn ra, nàng hào hứng cất dọn sạch sẽ, lại dặn dò Tạ Thanh Li tạm thời ngưng công việc thêu thùa lại thì mới yên tâm về phòng.
- Truyện được EDIT bởi s1apihd.com urlittleflower_9 -
Hôm sau khi Lăng Tri đến trường thì lại xuất hiện thêm vài điều mới lạ.
Trước đó một ngày thì Bùi Thù vẫn luôn đơn độc một mình, không chịu giao lưu với ai, vậy mà dường như chỉ sau một buổi tỉ tê với Lăng Tri thì đại thiếu gia này đã xem nàng như bạn bè thân thuộc rồi thì phải. Hôm nay tuy hắn ta cũng không mở miệng nói chuyện với các bạn học trong lớp nhưng lại đối xử khác biệt với Lăng Tri. Khi thấy nàng vào lớp, Bùi Thù đợi sẵn ở chỗ mình cười gọi: "A Tri, muội đến rồi."
Lăng Tri không thích ứng lắm với việc được người ta chào hỏi như vậy nên chỉ ậm ờ đáp lại, nhanh chóng ngồi vào bàn.
Tình cảm của thiếu niên thiếu nữ ấy mà, chỉ cần ý hợp tâm đầu một chút là đã có thể kết đôi trở thành bạn bè, hôm qua hai người đã ở bên nhau khá lâu nên sớm đã vơi đi sự xa lạ của lần đầu gặp gỡ để trò chuyện vui vẻ.
Lăng Tri là con mọt sách chính hiệu, nàng đã từng đọc qua vô vàn điều kỳ lạ và thú vị trong sách nhưng khổ nỗi lại chưa bao giờ được rời khỏi Thu Phong Trấn quá xa, hằng ngày nàng đều ở đây bên cạnh Tạ Thanh Li nên trời cao biển rộng ngoài nhân gian kia nàng chưa bao giờ được chiêm ngưỡng.
Khác với nàng, Bùi Thù vừa có kiến thức uyên bác lại từng được trải nghiệm thực tế nên có thể kể cho nàng nghe nhiều mẩu chuyện kỳ thú, Lăng Tri nghe đến say mê quên trời trăng hết thảy, chỉ ước sao cho thời gian ngừng lại để cùng hắn chuyện trò ba ngày ba đêm mới thỏa thích.
Bùi Thù thấy nàng trừng ra vẻ mặt như thế liền cười khanh khách: "Tất cả những điều này đều do cha mẹ huynh kể cho đấy, chứ thực ra huynh cũng chưa bao giờ được thăm thú nhiều nơi thế đâu. Dì Tạ chưa bao giờ kể cho muội những chuyện này sao?"
Lăng Tri ngạc nhiên lắc đầu: "Mẫu thân chưa bao giờ kể gì về chuyện trước đây của người cả."
Tính cách Tạ Thanh Li trầm đoán, nếu không phải việc cực kỳ quan trọng thì nàng ấy rất lười nói chuyện, từ lúc chung sống đến nay thì Lăng Tri cũng đã quá quen với việc này nên cảm thấy không sao cả, nay Bùi Thù nói vậy nàng lại đâm ra buồn vô cớ, chống cằm rầu rĩ: "Nếu mẫu thân chịu nói với muội thì hay biết mấy nhỉ."
"Dì Tạ xinh đẹp như vậy thì hẳn là có rất nhiều chuyện xưa đây." Bùi Thù suy tư, "Có lẽ nàng không chịu giãi bày chuyện xưa của mình là do đã từng trải qua chuyện hết sức đau lòng đó."
"Chuyện đau lòng ư?" Lăng Tri nhỏ giọng hỏi lại.
Bùi Thù gật đầu, nghiêm túc phân tích cho Lăng Tri: "Mấy ngày nay huynh đã tìm hiểu hết sự việc năm đó của dì Tạ rồi. Thân là nữ tử mà lại can đảm mang muội lưu lạc đến trấn nhỏ này, đã thế lại còn nhiều năm không gả chồng thì nhất định là trong lòng dì ấy có điều ràng buộc."
"Đúng vậy, mẫu thân của muội nói nàng đang chờ một người." Lăng Tri cảm thấy Bùi Thù đây rất lợi hại, chỉ từ một câu nói mà có thể đưa ra hết thảy suy đoán chính xác như thế.
Bùi Thù cười mỉm, đăm chiêu hỏi tiếp: "Dì ấy đã đợi tám năm mà người đó vẫn chưa tới lần nào, vậy muội nghĩ là vì sao?"
Lăng Tri mờ mịt ít lâu rồi lại ngập ngừng: "Có lẽ nào là... đã chết rồi không?"
"Có khả năng là như vậy." Bùi Thù gật đầu nói: "Còn một khả năng khác nữa chính là y đã cạn tình cạn nghĩa với mẫu thân muội, ở lại phương xa cùng nữ nhân khác thành thân sinh con nên đương nhiên sẽ không bao giờ quay về tìm dì Tạ nữa."
Lăng Tri nghe đến đây liền nhanh chóng nhíu chặt chân mày: "Mẫu thân của muội đợi y lâu như thế, sao y nỡ lòng làm vậy được..."
Nàng bất giác ngừng lời, khoảng bốn năm ngày trước Tạ Thanh Li đột nhiên lộ ra vẻ buồn rầu tuyệt vọng ôm nàng nghẹn ngào nói sẽ không bao giờ rời đi nơi nào khác, đối chứng với lời suy đoán của Bùi Thù vừa đây thì đúng là vừa khớp.
Chắc hẳn là hôm ấy Tạ Thanh Li đã nhận ra được điều gì đó nên mới đau lòng như thế. Là bởi vì nàng biết người nàng đợi sẽ không đến đón nàng nữa nên mới hứa là sẽ không bao giờ rời đi, sẽ mãi luôn bên cạnh Lăng Tri sao?
Lòng Lăng Tri quặn lại từng cơn mãnh liệt, nàng nhớ đến dáng vẻ đau thương của Tạ Thanh Li lúc đó liền không nén nổi hỏi: "Vậy phải làm sao bây giờ?"
Bùi Thù lại thả hồn đăm chiêu: "Dì Tạ thoạt trông ít nói ít cười, cả ngày đều nhốt mình trong phòng, mẫu thân của huynh từng nói nữ tử như vậy thường hay đa sầu đa cảm tâm tư kín đáo lắm."
Bùi Thù dừng lại, nhìn Lăng Tri cao giọng nói: "Huynh đoán rằng dì Tạ thường xuyên đóng cửa phòng lại để tương tư nam nhân nàng thương mến kia, hơn nữa mỗi ngày đều lấy nước mắt rửa mặt đau xót khôn nguôi. Dì ấy đóng cửa kín mít vậy là tránh để muội biết được đấy."
"Thật sao?" Lăng Tri ngẩn người, chỉ cần nghĩ đến hình ảnh Tạ Thanh Li yếu đuối hai mắt đẫm lệ khóc như mưa thu rơi thì nàng lại nóng ruột, gấp gáp hỏi: "Mẫu thân của muội thật sự là..."
"Mười phần là vậy rồi." Bùi Thù khẳng định chắc nịch.
Tâm tư Lăng Tri mãi nghĩ đến Tạ Thanh Li nên vội nói: "Vậy... muội nên làm gì để giúp nàng ấy vui vẻ lên đây?"
Bùi Thù ra dáng là tay lão luyện, bày vẽ chi tiết tỉ mỉ cho nàng: "Dì Tạ nhiều năm không qua lại với nam nhân khác là do vẫn còn một mực chung tình với người kia đấy, chỉ cần nghĩ đến y thì lại đứt từng khúc ruột. Muội thân là con gái của dì ấy thì nên khơi thông tâm trí làm cho dì ấy buông tay thu hồi tình cảm, như vậy là tốt nhất."
"Khơi thông tâm trí như thế nào cơ?"
Bùi Thù chống cằm suy nghĩ: "Muội ở bên cạnh dì ấy nhiều vào, dụ dỗ để nàng ấy đem hết nỗi uất hận trong lòng giãi bày ra hết, sau đó lại khóc mấy trận cho khuây khỏa thì lại tốt ngay ấy mà."
Lăng Tri hiểu rõ gật đầu, trong lòng thầm quyết tâm sẽ giúp Tạ Thanh Li hướng về một tương lai tốt đẹp hơn, không còn mãi đau buồn như vậy nữa.
Nghĩ gì thì phải làm ngay, đêm hôm đó Lăng Tri lại tiếp tục ôm chăn đệm sang gõ cửa phòng Tạ Thanh Li.