Bạn Cùng Phòng Của Tôi Không Được Bình Thường

Chương 3: Nằm mơ Ꮯɦịƈɦ bạn cùng phòng

"Đừng lộn xộn, thít chặt thằng nhỏ phát đau."

Cao Thừa đè người dưới thân, máy đóng cọc chạy bằng cơm ch*ch người dưới thân không biết mệt. Người nằm dưới úp sấp trên giường, lúc cong người lên chỉ có thể thấy được tấm lưng xinh đẹp và xương bướm nhô cao, mỗi một tấc da thịt trên cơ thể này đều vô cùng quyến rũ.

Cao Thừa cúi đầu hôn xuống, rải từng bông hoa anh đào trên tấm lưng trắng nõn. Hắn bắt đầu đâm rút nhanh mạnh hơn, côn ŧᏂịŧ phầm phập vào trong lỗ hậu, miệng lỗ bị hắn mài đỏ rực, còn dính chút dịch nhờn màu trắng đυ.c của gel bôi trơn, làm cho người nhìn khô khốc miệng lưỡi.

Cao Thừa lưu luyến cơ thể người dưới thân, tim đập thình thịch, dùng cả hai tay ôm lấy eo đối phương, làn da màu lúa mạch cùng với vòng eo trắng nõn mềm mại tạo thành một sự tương phản rõ rệt, khiến người ta chỉ muốn giày vò thêm, đâm rút càng nhanh hơn.

Người dưới thân như được sung sướиɠ, rầm rì rêи ɾỉ: "Ưm a... nhanh quá... đút vào sâu quá... ưʍ... rách mất..."

Cậu túm chặt ga trải giường, cánh tay gầy gò nổi gân xanh, rêи ɾỉ theo từng cú va chạm, giọng nói vừa dịu dàng vừa êm tai, vô cùng gợi cảm, thật không ngoa khi nói cậu là hồ ly tinh, chỉ với giọng điệu ướŧ áŧ thôi cũng khiến đối phương trở nên thô bạo hơn.

Một tay Cao Thừa túm tóc cậu, tay kia níu vai cậu lên. Hắn hôn lên bờ vai mịn màng, để lại những vết đỏ bắt mắt, hắn đã yêu giọng nói của người này đến chết đi sống lại, yêu cả cơ thể của đối phương, muốn tiếp tục ch*ch, ch*ch cậu đến chết dưới thân mình.

"Bé cưng, có phải cưng bỏ thuốc anh rồi không?"

Người dưới thân rêи ɾỉ đáp lại: "Ưm a... hưm hư... không... ưʍ... không có... ha a... đ*... sâu quá..."

Mặt mũi Cao Thừa thấm đẫm mồ hôi, mang theo hơi thở độc chiếm, hắn há miệng cắn vào bả vai trắng mịn, "Tại sao anh đây lại muốn cᏂị©Ꮒ cưng đến vậy, cái lỗ bót thế này, thích lắm phải không? Có thích anh cᏂị©Ꮒ cưng không?"

Hắn càng nói càng cᏂị©Ꮒ mạnh hơn, giường va mạnh vào tường phát ra tiếng động không nhỏ, cả căn phòng ồn ào một cách lạ thường.

"Hư hư... không có... không phải mà... a ha..."

Cao Thừa nghe thấy tiếng khóc của người dưới thân, hắn sững sờ trong chốc lát, sau đó đưa tay giữ mặt đối phương, để cậu quay mặt nhìn mình, "Cưng không nứиɠ à, là anh muốn cᏂị©Ꮒ cưng, bé cưng đừng khóc."

Đối phương quay mặt lại, lông mi hơi ẩm ướt, mái tóc ướt đẫm mồ hôi, đôi môi đỏ tươi, một khuôn mặt xinh đẹp không gì sánh được, giống như hồ ly tinh.

Sau khi Cao Thừa nhìn rõ mặt người này, hắn ngây ngẩn cả người, "Dương... Kỳ Thanh?!"

Cao Thừa trợn tròn mắt, hắn muốn dừng lại, nhưng thay vì va chạm vào đối phương chậm lại, mà ngược lại hắn càng đưa đẩy nhanh hơn, cứ như không thể kiểm soát được bản thân, tiếp tục cᏂị©Ꮒ người dưới thân.

Dương Kỳ Thanh bị cᏂị©Ꮒ tới tấp, ngửa cổ rêи ɾỉ, càng cᏂị©Ꮒ càng dâʍ đãиɠ, lỗ hậu cũng mυ'ŧ càng chặt hơn.

Cao Thừa nuốt nước bọt, đệt, hắn chưa từng gặp ai quyến rũ như Dương Kỳ Thanh, làm người ta thèm con mẹ nó.

Hắn nắm cằm Dương Kỳ Thanh, nhướn người lại gần hôn lên đôi môi đôi tươi và cuốn lấy đầu lưỡi mềm mại, vờn lưỡi nhau.

Đệt, tuyệt vời quá.

Cơ thể Dương Kỳ Thanh tràn đầy sinh lực, sướиɠ muốn chết!

Cao Thừa cuồng giã đâm thúc một lúc lâu sau, đột nhiên dừng lại, hai mông siết chặt, sau đó bắn thẳng vào trong lỗ hậu trong Dương Kỳ Thanh, không sót giọt nào.

Dương Kỳ Thanh quay đầu lại nhìn hắn, đầu lưỡi đỏ hồng liếʍ nhẹ môi, nói: "Anh cᏂị©Ꮒ sướиɠ lắm, lần sau nữa đi."

"Ding ting ting..."

Cao Thừa chợt mở mắt ra, nhìn lên trần nhà trước mặt, trên giường cũng chỉ có một mình hắn, hắn nhìn xung quanh mới nhận ra mình đang ở trong kí túc xá, cảm giác từ cơ thể khiến hắn khó có thể bỏ qua.

Mịa, chắc chắn là dạo này lâu rồi không tɧẩʍ ɖυ.

Hắn nghe bên giường có tiếng gõ, quay đầu lại nhìn, thì thấy được đôi mắt vừa xuất hiện trong mơ, còn cả đôi môi đỏ mọng, hắn bất giác nuốt nước bọt, ánh mắt lướt xuống cánh môi đó.

Dương Kỳ Thanh khẽ nhíu mày, lùi lại một bước, nói: "Đến giờ đi học rồi, trước khi bọn họ đi có nói tôi kêu anh một tiếng, nói hôm nay không thể trốn học."

Cao Thừa quay mặt đi, ừ một tiếng, không dám nhìn Dương Kỳ Thanh nữa, chỉ cần hắn nhìn một chút, là có thể cảm giác được phía dưới bắt đầu rục rịch, muốn đè cậu xuống cᏂị©Ꮒ.

"Tôi biết rồi."

Dương Kỳ Thanh không nói nữa, mặc áo khoác đeo ba lô rồi đi ra khỏi kí túc xá.

Hôm nay cậu vẫn phải vẽ cấu trúc cơ thể người, tính từ hôm nay thì còn ba ngày nữa phải nộp bài, nếu không vẽ được sẽ bị trừ trực tiếp nửa điểm, cậu hít sâu một hơi, hôm nay thử xem có thể vẽ được hay không.

Nhưng mọi chuyện không phải lúc nào cũng đơn giản như vậy, Dương Kỳ Thanh ngồi trong phòng học cả buổi sáng, tẩy đi vẽ lại vài bản thảo vẫn không vẽ bất cứ thứ gì khiến cậu hài lòng.

Cho dù nhìn hình người mẫu cao 1m95 cũng không thể vẽ tốt, mỗi lần vẽ được nửa chừng, cậu sẽ lại nghĩ tới thân hình của Cao Thừa, tay cũng tự thay đổi, cứ thế mà vẽ nửa trên là dáng của người mẫu khoả thân, nửa dưới là của Cao Thừa, khiến hai nửa khác biệt, không hài hoà.

--------------