Một lúc sau, Tần Minh Khải mới tới. Ngồi xuống bên cạnh Hàn Ngọc Minh, anh nở nụ cười:
-Xin lỗi đã để mọi người đợi lâu.
-Không sao, không sao!
Quay sang bên cạnh, Tần Minh Khải bắt gặp ánh mắt của Đường Bạch Kim. Anh có chút bất ngờ:
-Đường Bạch Tuấn, Đường Bạch Kim lâu rồi mới gặp. Hai người vẫn khoẻ chứ?
Đường Bạch Kim nở một nụ cười đầy chế giễu:
-Không khoẻ thì sao mà đến đây được chứ?
Nhìn cô em gái đang ra vẻ, khoé miệng Đường Bạch Tuấn khẽ nhếch lên rồi ghé tai cô nói nhỏ:
-Em có thái độ gì vậy? Kia không phải người em yêu thầm bao năm sao? Không sợ mất hình tượng à?
Nhíu mày nhìn Đường Bạch Tuấn, cô đáp:
-Anh đừng có mà xen vào chuyện của em. Em tự biết cách xử lý.
-Được thôi. Được thôi.
Từ đằng xa, một chàng trai cầm theo ly rượu trên tay tiến lại gần về phía hai người.
-Aida, ai đây ta?
Câu nói khiến cho Đường Bạch Kim có chút giật mình mà quay lại nhìn. Người trước mắt khiến cô cảm thấy có chút quen thuộc nhưng lại không thể nhận ra đây là ai nên dửng dưng quay đi.
Thấy thái độ của cô, Phàm Triển tức giận đặt tay lên vai cô, muốn xoay cô lại:
-Ế, cô có thái độ…
Lời còn chưa kịp nói xong thì từ cánh tay của anh ta truyền lại một cảm giác đau đớn. Đường Bạch Tuấn đang nắm chặt lấy cổ tay hắn rồi hất ra khỏi người của Đường Bạch Kim:
-Tôi khuyên cậu tốt nhất đừng có chạm vào người em tôi khônh tôi sẽ không để yên đâu.
Phàm Triển tức giận nhưng lại không dám chọc giận Đường Bạch Tuấn, hắn ta chỉ có thể chửi bới cho bõ cơn giận:
-Mẹ kiếp!
Khi Phàm Triển đã rời đi, Hàn Ngọc Minh lo lắng quay sang nhìn cô:
-Bạch Kim, cậu quen Phàm Triển sao?
Đường Bạch Kim nghe cô hỏi liền lắc đầu:
-Không quen! Chắc hắn ta nhận nhầm người thôi.
-Hắn ta không phải loại người tốt đẹp gì. Cậu vẫn nên tránh xa hắn ta ra thì hơn. (Tần Minh Khải lên tiếng nhắc nhở.)
-Ừm! Tôi biết rồi, cảm ơn! Thôi mọi người ở lại vui vẻ, tôi có chút chuyện nên về trước đây.
Nói xong, Đường Bạch Kim liền đứng dậy rời đi. Hàn Ngọc Minh lưu luyến nhìn theo bóng lưng cô.
Vừa đi qua bàn ăn của Phàm Triển, thấy Đường Bạch Tuấn không đi cùng cô, hắn ta liền đứng dậy đi theo sau cô. Ra ngoài nhà hàng rồi hắn ta mới lên tiếng:
-Người yêu cũ của tôi ơi, thật không ngờ em lại quên tôi nhanh như vậy đó.
Đường Bạch Kim quay lại nhìn Phàm Triển đang làm khùng làm điên ở phía sau lưng mình. Người yêu cũ của cô nhiều đến như vậy bảo cô nhớ thì làm sao mà nhớ hết được chứ? Nhưng hắn ta đã nói như vậy chắc không sai đâu mà cô cũng chẳng rảnh mà phủ nhận điều này.
-Anh muốn gì?
Lại gần phía Đường Bạch Kim, Phàm Triển nở nụ cười đầy da^ʍ tà:
-Anh chỉ muốn cùng em nối lại tình xưa thôi mà lẽ nào lại không được sao?
Một tay cầm ly rượu, một tay đưa lên chạm vào gương mặt của Đường Bạch Kim. Cô tức giận, hất tay hắn ra cảnh cáo:
-Đừng có dùng đôi bàn tay bẩn thỉu đó chạm vào người tôi.
-Bẩn thỉu? Bảo bối, hình như em đã quên em từng năm đôi bàn tay này, cũng từng ôm lấy thân thể này đó.
-Thì sao? Anh nghĩ tôi ôm mỗi mình anh sao?
Đang định quay lưng rời đi, Phàm Triển ngay lập tức kéo tay cô lại, ly rượu trên tay hắn ta cũng theo đà mà tạt thẳng vào người cô.
Nhìn chiếc váy đắt đỏ giờ đây đang bị dính màu đỏ của rượu vang, hai bàn tay nắm chặt lại, Đường Bạch Kim đưa mắt nhìn chằm chằm Phàm Triển.
Đúng lúc ấy, một chiếc áo vest được khoác từ phía đằng trước che đi chỗ dính rượu của váy, ôm trọn lấy phía trước của Đường Bạch Kim. Đường Bạch Tuấn liếc mắt, giọng nói lộ rõ vẻ tức giận:
-Không phải tôi đã cảnh cáo cậu không được phép động vào em gái tôi sao? Nghe không hiểu tiếng người à?
Phàm Triển lúc này mới bắt đầu lo lắng. Hắn ta sững sờ nhìn con người oai nghiêm, lạnh lùng trước mặt không rét mà run. Vốn lúc trước quen Đường Bạch Kim vì cô không chỉ xinh đẹp mà còn có quyền thế. Biết đâu lại được dựa hơi Đường gia mà đi lên. Nhưng ngờ đâu quen nhau chưa nổi ba ngày cô lại nói lời chia tay. Điều này khiến hắn ta ghi thù đến tận bây giờ. Với lại hắn ta chưa từng nghĩ rằng cô sẽ có một người anh trai bá đạo như vậy. Đúng là tuổi trẻ chưa trải sự đời.
Muốn tính sổ với Phàm Triển nhưng Đường Bạch Kim lại níu lấy tay của Đường Bạch Tuấn ý muốn anh bỏ qua chuyện này. Tuy không muốn nhưng anh vẫn nghe theo cô. Trước khi rời đi, anh không quên quay lại nói với Phàm Triển:
-Đây là lần cuối tao cảnh cáo mày. Đừng để có lần sau.
Xong, anh mới cùng Đường Bạch Kim lên xe. Ngồi trên xe, anh mới bắt đầu lên tiếng dạy dỗ:
-Đã bảo em không biết bao nhiêu lần rồi, ở bên ngoài qua lại với loại người như vậy ít thôi không nghe. Chuyện này để đến tai ba mẹ thì em đừng mong yên ổn.
-Em biết rồi mà! Sẽ không có lần sau nữa đâu. Em hứa đó, anh đừng nói chuyện này với ba mẹ nha.
Nhìn cô em gái mà mình hết lòng yêu thương, mọi sự tức giận trong Đường Bạch Tuấn dường như biến tan. Anh thở dài rồi nói:
-Vừa nãy không thấy em ăn gì. Anh đưa em đi ăn.
-Vâng!