Mẹ Kế! Anh Yêu Em

Quyển 2 - Chương 1: Gặp lại người quen cũ.

-Có chuyện gì vậy?

Trong phòng làm việc, Đường Bạch Tuấn, hai tám tuổi, người thừa kế gia sản của Đường gia. Gương mặt anh tuấn, lạnh lùng cùng trí thông minh siêu phàm, chắc hẳn ai cũng biết anh thừa hưởng những điều này là của Đường Gia Thiên.

Người vừa bước vào không ai khác chính là Đường Bạch Kim, em gái song sinh của anh. Cô năm nay cũng hai tám tuổi, sở hữu một nét đẹp thuần khiết, xinh xắn từ Bạch Tử Hoa nên cô đã khiến trái tim của nhiều chàng trai vỡ nát. Lịch sử tình trường của cô chắc liệt kê phải hết cả năm cũng chưa xong.

-Anh cau có như vậy làm gì chứ? Em đến đưa anh xem tài liệu thôi mà. Với lại tối nay tám giờ ở nhà hàng KNEW, anh nhớ đến họp mặt nha.

Nhận lấy tập tài liệu mà Đường Bạch Kim đưa, anh đáp:

-Anh không đi đâu. Em thay anh tới đó là được rồi.

Đường Bạch Kim nghe anh nói vậy thì vô cùng hoảng hốt. Cô mong chờ ngày này từ rất lâu rồi vậy mà anh cô nói không đi là không đi sao?

-Anh không thể làm thế với em được. Không phải chúng ta đã nói là cùng nhau đi sao? Hàn Ngọc Minh cùng tên khốn nạn Tần Minh Khải cũng tới đó. Chẳng lẽ anh nhẫn tâm để em tới đó và đối diện với hai người họ một mình sao?

Thì ra buổi tối hôm nay là buổi gặp mặt tri ân học sinh niên khoá của Đường Bạch Tuấn và Đường Bạch Kim. Cũng mười năm không gặp nhau rồi, hôm nay mới có dịp gặp lại. Với Đường Bạch Kim mà nói ngày hôm nay vô cùng quan trọng, cô đã chuẩn bị xong xuôi tất cả mọi thứ để chờ đến lúc tên khốn Tần Minh Khải nhìn thấy cô phải cảm thấy hối tiếc vì hồi đó đã không chọn cô mà đi chọn bạn thân cô.

Còn Đường Bạch Tuấn khi nghe cái tên Hàn Ngọc Minh, trong lòng anh bỗng có một cảm giác rất khác. Mười năm rồi, chẳng lẽ mười năm qua anh vẫn còn tình cảm với cô sao? Không! Chắc chắn là không phải rồi.

Thấy Đường Bạch Tuấn vẫn im lặng, Đường Bạch Kim bèn phải dùng tuyệt chiêu của mình rồi. Đi đến bên cạnh anh, nắm lấy cánh tay rắn chắc kia, cô khẽ đung đưa mình:

-Anh à. Đi đi mà. Lâu lâu mới có một lần, chúng ta cứ đi đi, không sao đâu mà. Anh, đi đi, nhá!

Đường Bạch Tuấn đưa mắt nhìn cô em gái đang nũng nịu trước mặt rồi cất tiếng:

-Ừm. Đi! Em ra ngoài trước đi, anh còn phải làm việc.

-Được rồi. Anh làm việc đi, yêu anh!

Sau khi Đường Bạch Kim rời khỏi phòng, Đường Bạch Tuấn thở dài, đôi mắt nhắm lại. Day day hai bên thái dương để thả lỏng cơ thể. Trong đầu anh bắt đầu xuất hiện lại hình ảnh cô gái trong bộ đồng phục vô cùng xinh đẹp lại dịu dàng. Câu chuyện dường như vừa mới xảy ra vào ngày hôm qua. Mối tình năm ấy quả thật khiến cho anh cảm thấy khó quên.

Đúng tám giờ tối, Đường Bạch Kim trong chiếc váy đen ôm sát cơ thể để lộ ra vóc dáng đồng hồ cát quyến rũ. Mái tóc màu than chì được cuộn tròn ở phía sau. Khuôn mặt trang điểm kĩ càng. Nhìn cô vừa xinh đẹp lại vừa cá tính.

Trái ngược với Đường Bạch Kim là sự đơn giản của Đường Bạch Tuấn. Bộ vest anh mặc đi làm chưa kịp thay, mái tóc cũng chỉ được vuốt lên. Nói chính xác hơn bộ dạng này của anh để từ sáng tới bây giờ luôn rồi.

Nhìn Đường Bạch Tuấn một lượt, Đường Bạch Kim liền cảm thán:

-Anh à, anh đi gặp lại người cũ mà ăn mặc qua loa vậy sao?

-Qua loa? Vẫn tốt hơn phong cách “ố dề” của em đó. Có cần làm quá nên như vậy không?

Đường Bạch Kim nghe xong liền lắc đầu ngao ngán đáp:

-Anh không hiểu!

Dứt lời, hai anh em cùng nhau đi vào trong. Cả một nhà hàng lớn như vậy giờ đã chật kín người. Hai anh em họ Bạch vừa bước vào đã hoàn toàn thu hút được mọi sự chú ý của tất cả những người có mặt. Ai cũng nhìn họ bằng một ánh mắt kinh ngạc và còn có ánh mắt ngưỡng mộ, ghen tị vì vẻ đẹp của hai anh em quả thực là nổi bật quá rồi.

Vừa thấy Đường Bạch Kim, Hàn Ngọc Minh đã đứng dậy, vẫy tay ra hiệu cho cô. Nhìn cô bạn thân một thời trước mặt này Đường Bạch Kim cảm thấy vô cùng chán nản. Chuyện này quả thật không thể trách Hàn Ngọc Minh được, vì vốn dĩ cô ấy không hề biết cô thích Tần Minh Khải.

Đi về phía Hàn Ngọc Minh, Đường Bạch Kim không quên kéo Đường Bạch Tuấn đi theo mình. Vì không muốn để em gái mất mặt, anh đành phải nghe theo sự sắp xếp của Đường Bạch Kim.

Ngồi vào bàn, nhìn một lượt rồi Đường Bạch Kim mới lên tiếng:

-Hàn Ngọc Minh này, sao tôi không thấy Tần Minh Khải nhỉ?

Hàn Ngọc Minh có chút ngượng ngùng, dù sao thì hai người cũng chơi thân với nhau khi còn đi học mà giờ đây Đường Bạch Kim lại xưng hô với cô một cách xa lạ như vậy khiến cô không tránh khỏi chạnh lòng.

-Ờm…ừm…Minh Khải có chút chuyện buồn nên đến muộn một chút. Lâu lắm rồi mới gặp lại nhau, cậu xinh hơn rất nhiều đó.

-Ò…cảm ơn nha!

Đường Bạch Tuấn đưa mắt nhìn Hàn Ngọc Minh-người con gái mà mình đã từng rất yêu mến, trái tim anh lại lỡ mất một nhịp nhưng cảm giác vẫn có gì đó không đúng lắm.