[Song Tính] Nghiệp Chướng

Chương 2: Nếu như anh vì tiền mà đến đây, tôi ngược lại có thể cho anh một chút

Chủ tịch của tập đoàn Glees là Hứa Chính. Hứa Đình Chương là cháu trai của ông, cũng là trưởng tôn của gia tộc Hứa. Hứa Đình Chương chính là một trong những nguyên nhân mà Lục Kiến Huy lặn lội từ xa đến đây. Trên danh nghĩa thì hắn là em rể của anh, nhưng suy cho cùng, em gái Lục Thanh Nghiên đã lừa một số tiền không nhỏ từ Hứa Đình Chương rồi cùng tình nhân cuốn gói, chỉ để lại đứa con trai cùng một tờ giấy ly hôn. Lục Kiến Huy đứng ở cửa chính của tòa nhà, nhìn đồng hồ đeo tay. Hiện tiện tại đã là gần bốn giờ chiều, anh đem lá thư cẩn thận cất vào túi áo, có chút chần chừ trộm nhìn cảnh vệ ở cửa. Không lâu sau, anh vẫn nhất quyết bước lên mấy bậc thang, một tay mang theo túi hành lý sờn bạc, một tay cầm tạp chí.

Nếu như để Lục Kiến Huy cứ như thế đi vào cửa lớn của tập đoàn Glees, hai người cảnh vệ kia chỉ có thể ở nhà thất nghiệp. Hai người này cũng đã chăm chú quan sát người đàn ông này. Khi anh tiến gần, bọn họ liền giơ tay ngăn cản, khuôn mặt không lộ một chút cảm xúc.

Lục Kiến Huy chậm rì rì đi tới trước cửa, đảo mắt nhìn hai người, cuối cùng đối mặt với người bên trái, rất lễ phép nói, "Xin chào, tôi muốn tìm người."

Đối phương lộ liễu quan sát anh, mặt đầy nghi vấn.

Anh bất giác cúi đầu thấp hơn một chút, sợ là vì mình không nói rõ ràng, lại bổ sung thêm, "Tôi muốn tìm Hứa Đình Chương."

Vừa dứt lời, cảnh vệ bên phải liền xì cười một tiếng. Bình thường bị nhiều người qua đường làm phiền, hắn nhìn chằm chằm Lục Kiến Huy, tiến lên hai bước áp sát anh.

"Vị này, Hứa tiên sinh không phải là người anh muốn tìm là có thể tìm. Trừ phi có sự cho phép của giám đốc, bằng không anh không thế tiến vào."

Lục Kiến Huy trên người mặc một cái áo trắng đơn thuần cùng quần nâu giản dị. Trang phục như vậy thậm chí còn không bằng đồng phục của cảnh vệ, khí thế cũng không bằng đối phương. Nhưng anh ngược lại không lùi bước, suy nghĩ một hồi, hỏi:

"Phải có sự đồng ý của hắn, tôi mới có thể vào?"

Cảnh vệ hừ một tiếng, đáp: "Đúng vậy. Tôi không thấy bất kỳ thông báo nào, mời anh đi cho."

Lục Kiến Huy nghi hoặc nhìn. Anh nhẹ nhàng sờ sờ gáy, thấp giọng hỏi, "Nhưng tôi chưa gặp hắn thì làm sao có được sự đồng ý của hắn?"

Cảnh vệ bên trái trừng mắt nhìn anh.

Người bên phải tính khí tốt hơn một chút vì lúc trước phì cười, trả lời, "Vậy chúng tôi không giúp được gì rồi. Nói chung là anh không thể vào. Xin anh hãy rời đi."

Lời nói rất rõ ràng, Lục Kiến Huy cũng là một người an phận thủ thường. Anh không muốn cùng cảnh vệ tranh chấp, chỉ là nhìn thấy đằng sau bờ vai của hai người là một đại sảnh lộng lẫy, chính giữa còn có tượng của một con sư tử bằng vàng.

Muốn tiến vào nơi này thật quá khó khăn, anh âm thầm thở dài, cầm hành lý mà xoay người, ngồi xổm ở bậc cuối cầu thang, chạm chạm túi áo xép lẹp. Số tiền còn lại không nhiều, vào lại cũng không vào được, điện thoại cũng không có, ngoại trừ ở chỗ này chờ cũng không còn biện pháp khác. Không còn cách nào khác, Lục Kiến Huy ngồi chờ ở cửa lớn của tập đoàn Glees. Mặt trời vẫn độc ác vô cùng, xung quanh một bóng mát cũng không có. Anh lại không dám đi quá xa, không lâu sau hai gò má liền bị sưởi cho ửng đỏ.

Ngồi chờ một lúc, chính là hơn một tiếng. Trong lúc đợi, Lục Kiến Huy mở tạp chí trong tay xem xét. Trong tạp chí có một bức ảnh của Hứa Đình Chương. Người kia mang kính râm, khuôn mặt đầy vẻ kiêu căng lạnh lùng. Một tay hắn ôm ấp một cô gái khiêu gợi, đối mặt ống kính giơ lên ngón giữa. Có thể là vì để thuận tiện nhận người, Lục Kiến Huy yên lặng mà nhìn chăm chú tấm hình này, dùng một mức độ tập trung dị thường, âm thanh huyên náo xung quanh đều nhạt đi.

Anh đợi, hai người cảnh vệ cũng không để ý. Nhưng thật may mắn, chưa tới lúc tan tầm, vừa vặn có một người đàn ông trẻ tuổi mặc âu phục giày da chỉnh tề bước ra từ cửa lớn. Hai người cảnh vệ lập tức nghiêm nghị cúi chào. Đập vào tầm mắt của người trẻ tuổi này là bóng lưng của Lục Kiến Huy đang ngồi xổm ở cầu thang, thế là cậu liền chỉ về phía anh rồi hướng về phía cảnh vệ. "Ai vậy?"

Cảnh vệ bên trái mạnh mẽ trả lời, "Không biết họ tên, đến rồi liền muốn xông vào tìm Hứa tiên sinh, bị chúng tôi ngăn lại."

Thông thường mà nói, đối thoại đến đó sẽ kết thúc, người kia sẽ tới gara lái xe rời đi. Nhưng có thể vì Lục Kiến Huy không giống với những người hay dĩ vãng ở cửa, cậu cảm giác có chút không giống nhau. Vậy là cậu liền tiến tới gần anh, mỉm cười nói, "Xin chào."

Nghe thấy giọng nói, Lục Kiến Huy giật mình ngẩng lên, rồi cấp tốc gấp cuốn tạp chí lại, đứng dậy đối mặt với người kia, do dự nhìn mặt cậu. "Xin chào."

Người đàn ông trẻ kia cười lên rất hòa thuận, trong tay cầm lấy một chùm chiếc chìa khóa, nói, "Anh muốn tìm Hứa Đình Chương?"

Lục Kiến Huy không khỏi có chút kích động. Anh gật đầu. "Là, tôi muốn tìm cậu ấy. Tôi đến đây để tìm cậu ấy."

Ngữ khí của anh vô cùng kiên định, người đàn ông trẻ kia bị anh gợi lên lòng hiếu kỳ. Cậu suy nghĩ một chút, nói, "Tôi là em họ của Hứa Đình Chương, đồng thời cũng là trợ lý của hắn. Tôi tên Cao Lâm, anh là ai? Tìm cậu ấy có chuyện gì?" Không thể trách cậu cẩn thận bàn hỏi. Cậu không thể tưởng tượng ra Hứa Đình Chương sao có thể có quan hệ với người trước mắt.

Trực giác khiến Lục Kiến Huy tin tưởng người này. Anh nhìn thẳng vào hai mắt của Cao Lâm, hơi có chút sốt sắng mà cắn cắn môi, chậm rãi nói, "Tôi là anh trai của Lục Thanh Nghiên."

Đây là điều Cao Lâm hoàn toàn không dự định được. Vẻ mặt cậu nhất thời biến chất, thất kinh hỏi, "Lục Thanh Nghiên có anh trai?" Lập tức vừa giống như nhớ tới cái gì đó, vỗ trán mình cái bộp, bỗng nhiên tỉnh ngộ. "Đúng đúng đúng, cô ta có một người anh trai, trước kia rất lâu đã nghe cô ta nói một lần."

Trong lời nói của cậu vô ý nói ra sự thật. Vậy là Lục Thanh Nghiên rất ít khi nhắc đến anh trai của mình, điều ấy làm Lục Kiến Huy có chút khổ sở.

"Anh trai của Thanh nghiên..." Kinh ngạc qua xong, Cao Lâm quan sát tỉ mỉ nhìn người đàn ông trước mắt, phát hiện anh ăn mặc rất giản dị, ngũ quan rất anh tuấn, rất có khí tức của một nam nhân kiên cường, nếu như mài dũa một hồi ất sẽ có thứ đáng xem. Không cẩn thận, bệnh nghề nghiệp của Cao Lâm lại bùng phát lên, ở trong đầu đem Lục Kiến Huy thay đổi các loại quần áo khác nhau, mãi đến tận khi lời của đối phương đánh gãy dòng suy nghĩ của cậu, cậu mới tẩy sạch đầu óc của mình.

"Cao tiên sinh, tôi muốn gặp Hứa tiên sinh."

Cậu đung đưa mấy ngón tay, không tán thành mà nói, "Lục tiên sinh , tôi nghĩ anh cũng biết chuyện của Đình Chương và Thanh Nghiên. Chuyện đã thành như vậy, tôi nghĩ hai người không nên gặp mặt vẫn là tốt hơn." Nói đến đây, cậu hơi dừng lại, dùng ánh mắt nghiên cứu Lục Kiến Huy, vân vê chìa khoá trong tay, cười nói, "Nếu như anh vì tiền mà đến đây, tôi ngược lại có thể cho anh một chút."