Chương 23. Gặp lại gã múa rối, bị nhóm thú bông sống lại tùy ý đùa nghịch, cơ thể bị làm tới cao trào hỗn loạn.
Đầu óc Mộ Thanh Thu nhanh chóng biến thành bùn nhão, cậu hoảng loạn đứng lên trên giường. Đệm giường mềm xốp, ga trải giường xanh thẫm bị cậu dẫm thành một hố nhỏ. Cổ chân trắng nõn tinh tế nổi bật bên trên tựa hồ sắp gãy.
Cậu phải làm gì đây? Làm gì bây giờ?
Tiếng bước chân càng gần, Mộ Thanh Thu càng hoảng, cậu nhìn toàn bộ căn phòng không tìm được một chỗ có thể ẩn núp.
Gầm giường? Không có khe hở để chui vào.
Tấm rèm dài chạm đất? Kéo một cái là lộ.
Tủ quần áo? Trong phòng này không có được không.
Trong lúc cậu suy nghĩ, tiếng bước chân dừng lại, xem ra người bên ngoài đã bước tới trước cửa rồi…
“Ầm.”
“Đau!”
“Cái gì?”
Ba thanh âm gần như vang lên cùng lúc.
Cái mũi Mộ Thanh Thu đau đớn, nước mắt cậu tức khắc chảy ra, ban nãy cậu vừa mới nghĩ được một kế sách tuyệt diệu. Cậu chỉ cần nhân lúc đối phương mở cửa, xông ra đâm bay gã là cậu có thể chạy thẳng không cần quay đầu lại.
Thoạt nhìn, đây là một kế hoạch hoàn mỹ.
Nhưng mà cậu đã quên, lực tác động tới là bao nhiêu thì phản lực quay trở về cũng là bấy nhiêu. Dùng thân thể nhỏ con của cậu đâm người, khi đυ.ng trúng đúng là có thể đâm bay người thật, nhưng người bị bay là cậu.
Mộ Thanh Thu ngồi trên thảm, cậu ngẩng đầu lên nhìn, đôi mắt màu lam nhạt kia cũng đang nhìn cậu, bên trong có vẻ khó hiểu lại mê man.
Hai người giống như thi xem ai yên lặng được lâu hơn.
Mộ Thanh Thu không chỉ có đôi mắt đỏ lên, ngay cả vành tai cậu cũng đỏ. Cậu che mũi, nước mắt lưng tròng nói: “Sao người anh cứng thế?”
Nếu không kế hoạch của cậu đã thành công rồi.
Gã múa rối: “…”
Gã vẫn đang duy trì tư thế mở cửa, tự hỏi một hồi.
Người bị tai bay vạ gió là gã mà đúng không?
Tầm mắt gã chuyển xuống mặt đất.
Lúc này người đẹp tóc đen trên mặt đất giống như một bé mèo Ragdoll đi săn không thành công đang tức giận cong đuôi. Một bé mèo bé xíu lại định đi săn báo châu Mỹ, kết quả chỉ có thể ngồi dưới đất mà trút giận.
Gương mặt xinh đẹp nhìn qua sắp khóc nức nở, cậu mở to hai mắt vô tội nhìn gã, thấy gã nhìn mình bèn biến đổi vẻ mắt để khiến bản thân trông có vẻ hung dữ hơn.
Mộ Thanh Thu nhìn gã mắt xanh tựa hồ bị mình đâm tới ngốc, lương tâm bất an một giây. Sau đó cậu lén lút muốn chui xuống khe hở bên dưới tay gã để chuồn ra ngoài.
Gáy cậu đột nhiên bị túm lại, gã như đang túm một con mèo lông dài đẹp mã.
"A. buông tay, đồ biếи ŧɦái.”
Mộ Thanh Thu bị bắt nên giật mình, lời nói bồi hồi trong lòng cậu từ lâu rốt cuộc buột miệng thối ra.
Xong đời, cậu nói ra ý suy nghĩ của bản thân mất rồi, gã mắt lam có vẻ tức giận, nhìn bộ dáng hắn có vẻ không là người tối.
Lực túm sau cổ cậu có tăng lên đã khẳng định suy nghĩ của Mộ Thanh Thu.
“Lâu rồi chưa gặp, búp bê Tây Dương.” Gã múa rối tủm tỉm kéo Mộ Thanh Thu tới trước mặt.
“Chào, lâu rồi không gặp, anh có thể nhường đường không, tôi muốn đi ra ngoài.” Mộ Thanh Thu mím môi, sợ hãi như một con thỏ bị nắm tai.
Vừa nghe được mất từ “búp bê Tây Dương” Mộ Thanh Thu đã thấy ấm ức, cậu nhớ tới việc mình bị thôi miên như thế nào, nếu lại có một lần nữa, cậu sẽ đánh người, thật đấy.
“Nhưng tôi là biếи ŧɦái mà.”
Gã đàn ông bình tĩnh lặp lại lời nói lúc trước của cậu.
Hầu kết trơn trượt của Mộ Thanh Thu hơi run, cậu bị giọng điệu của gã múa rối dọa sợ tim đập bình bịch.
“Sao anh là biếи ŧɦái được. Tôi chỉ cảm thấy hành động lúc trước của anh không đúng, nên bị đánh một trận, đánh rồi, hai người chúng ta không còn ân oán nữa.” Mộ Thanh Thu nâng khuôn mặt nhỏ lên chân thành đề nghị.
“Tôi là biếи ŧɦái, mà biếи ŧɦái thì không nói đạo lý.” Ánh mắt màu lam như biển chết không gợn sóng, tất cả cảm xúc như những nguy hiểm được giấu sâu dưới mặt nước.
Mộ Thanh Thu kiễng chân, cậu há miệng muốn nói gì đó rồi nhân lúc gã đàn ông chú ý lắng nghe thì…
“Bịch bịch bịch.” Mộ Thanh Thu chạy thẳng ra ngoài.
“Cứu mạng! Ưm, ưʍ.”
Gã đàn ông bịt miệng người đẹp có vẻ mặt tuyệt vọng kéo trở về. Bàn tay gã có vị bạc hà trộn lẫn cùng hơi thở đàn ông không ngừng xông vào khoang miệng khoang mũi Mộ Thanh Thu như là muốn thấm sâu vào da thịt cậu.
Cánh cửa đóng lại trước mắt Mộ Thanh Thu, nhưng cậu lại như nhìn thấy cửa địa ngục đang cười dữ tợn rộng mở với bản thân.
Mộ Thanh Thu bị ném lên giường, giây tiếp theo gã đàn ông quỳ gối, bóng gã phủ lên trên người cậu.
Trong tầm mắt gã, hai chân cậu kẹp chặt một cách mất tự nhiên, có thể là cậu dùng sức quá, khiến cho cặp mông căng tròn vểnh lên như muốn đâm thủng quần.
Vẻ mặt cậu như sắp khóc, khóe môi mấp máy không ngừng, đôi môi càng ngày càng hồng bị cậu cắn như sắp chảy nước.
Gã say mê, xinh đẹp quá, vượt qua sự xinh đẹp bởi giới tính, chỉ cần nhìn cậu một cái là không thể rời mắt nổi.
Cho nên trong lòng gã sinh ra cảm xúc muốn chiếm lấy cậu là rất bình thường.
“Đừng chạm vào tôi.” Mộ Thanh Thu hơi nghiêng đầu, tránh đi sự vuốt ve bất thình lình của gã mắt lam. Ngón tay trắng bệch của cậu túm lấy ga trải giường, run rẩy mà kéo thành từng nếp gấp.
Mộ Thanh Thu nào biết được những nếp gấp ấy trong tình cảnh này chỉ khiến cho hình ảnh trở lên càng hương diễm hơn.
Ánh mắt gã múa rối tối đi một chút, mặt biển phẳng lặng như cuộn trào sóng lớn.
“Để tôi đi đi, tôi không muốn ở lại nơi này.” Mộ Thanh Thu cố tình không đi nhìn cánh tay cứng như gọng trúc của gã, cậu nói chuyện vừa nhanh vừa dài khiến lông mi cũng rung lên theo. Trong mắt gã, cậu như một con bướm xinh đẹp mắc vào mạng nhện đang liều chế dãy dụa.
Cậu không thích gã múa rối, tuy rằng đôi mắt màu lam nhạt của gã rất đẹp, nhưng cảm giác bị thôi miên khiến cậu khó chịu, cảm giác như bản thân bị biến thành người khác.
Huống hồ gã mắt lam còn đặt thật nhiều con rối có gương mặt giống cậu ở trong phòng, giống y như mấy kẻ biếи ŧɦái cuồng theo dõi trong ti vi hay nói. Mộ Thanh Thu nghi ngờ gã múa rối có thể biến cậu thành con rối luôn cũng được.
Cậu sợ.
Gã múa rối thu cánh tay lại.
“Xin lỗi, bây giờ em có thể đi được rồi, bé cưng.”
“Tôi sẽ không đυ.ng vào em nữa.” Gã múa rối lùi về sau một bước, ý cười trên miệng gã khiến người đoán không ra suy nghĩ trong lòng gã.
Cái đầu đang cúi xuống của Mộ Thanh Thu ngẩng lên, cậu gần như không cần suy nghĩ nhanh chóng lăn tới cạnh giường.
Mục tiêu: Lao ra khỏi của, rời khỏi gã fan cuồng này.
Nhưng thời gian vui vẻ luôn rất ngắn ngủi.
Trước lúc cậu bước xuống giường một giây đột nhiên có một đồ vật mềm mại ôm lấy eo cậu lôi cậu quay trở về trên giường.
Mộ Thanh Thu nằm ngửa trên giường, đôi mắt trợn to khó hiểu, tuy cậu không biết là chuyện gì, nhưng linh cảm nói rằng đây không phải chuyện tốt.
Tầm mắt cậu nhìn xuống bụng mình, con hồ ly bằng bông ban nãy như sống lại, cái đuôi xù ấm áp đang vén áo ở trên bụng cậu lên.
Lông tơ mềm mại cọ vào da thịt, cảm giác ngứa ngứa dần lan tràn trên cơ thể trắng nõn.
Thú bông và người đẹp tóc đen như đổi thân phận, người đẹp bị thú bông đùa nghịch.
Mộ Thanh Thu định dùng tay nhấc cái đuôi này ra thì phát hiện cổ tay mình bị một con thú bông hình rắn màu hồng quấn lấy, thân rắn vòng đến mấy vòng quanh tay cậu.
“Anh đồng ý cho tôi đi rồi.” Ánh mắt cầu cứu của Mộ Thanh Thu chuyển qua gã mắt lam: “Anh mau bảo chúng rời đi đi, đừng ở trên người tôi nữa.”
Con rối tinh xảo bên cạnh không khác gì con người như biến thành người thật, bàn tay làm từ thân cây của nó vuốt ve hầu kết mượt mà của Mộ Thanh Thu bức cậu phát ra một thanh âm run rẩy nức nở.
“Bé cưng, anh rất thông cảm với em nhưng chúng nó không muốn em rơi đi thì phải”
“Anh muốn giúp em lắm, nhưng mà anh đã hứa sẽ không chạm vào em rồi.” Gã múa rối tiếc hận nói, khóe miệng gã vẫn treo nụ cười như cũ nhưng nụ cười này trong mắt Mộ Thanh Thu vô cùng đáng giận.
“Anh… ưm…a! Lấy nó, ra…”
Cái đuôi lạnh băng thuộc về loài rắn dọc theo cánh tay Mộ Thanh Thu trườn tới lưng rồi vòng quanh eo cậu. Hai dươиɠ ѵậŧ mang theo gai ngược cọ sát trên cặp mông nõn nà, khiến cánh mông mềm mại xuất hiện màu hồng nhạt, cảm giác ngứa ngáy rất nhỏ từ từ truyền đi.
Bàn tay người rối đang vuốt ve trên cổ cậu từ từ đi xuống, đầu ngón tay sượt qua làn da non mịn, bị mồ hôi trên cơ thể Mộ Thanh Thu tẩm ướt.
Kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến từ nhiều nơi khiến Mộ Thanh Thu không nhịn được run rẩy, thân thể cậu từ trạng thái căng chặt nhanh chóng mềm nhũn xuống, cậu chỉ thấy khắp nơi đều ngứa, cảm giác khát vọng từ nơi riêng tư nhanh chóng lan ra.
Thú hồ ly không vừa lòng với việc Mộ Thanh Thu xem nhẹ nó, cái đuôi xù lông đảo quanh đầṳ ѵú hồng phấn của cậu, lông tơ hơi cứng không cần thận chọc một cái vào đầṳ ѵú. Kí©ɧ ŧɧí©ɧ cực độ cùng ngứa ngáy vọt thẳng lên não Mộ Thanh Thu, trong cổ họng cậu tràn ra tiếng nức nở, lòng bàn tay nắm chặt vảy nhỏ trên thân rắn, khiến tay cậu bị đâm đau.
Mộ Thanh Thu cảm thấy hai dươиɠ ѵậŧ của con rắn như hai quả bóng hình như càng hưng phấn, chất lỏng lạnh băng bắn trên mông cậu từ từ chảy xuống.
Cách đó không xa, gã mắt lam vẫn luôn nhìn cậu, phảng phất như gã đang thưởng thức bộ dạng nhếch nhác của Mộ Thanh Thu.
Qυầи ɭóŧ cậu dưới sự cọ sát từ từ bị tuột xuống, lộ ra hai chân trắng ngần đang run rẩy. Thân rắn màu hồng nhanh chóng vòng quanh da thịt trắng tuyết, lớp vảy lóe ra ánh sáng ma sát khiến da cậu cũng dần nổi lên sắc hồng.
Cặp chân phiếm hồng dùng sức kẹp lấy thân rắn, không để cho nó tiến thêm một bước. Nhưng Mộ Thanh Thu không biết hành động này của cậu trong mắt người khác lại như tự cọ sát vào thân rắn để an ủi thủ da^ʍ.
Sắc tình quỷ dị lại làm cho người không thể rời mắt.
“Biến…, một đám biếи ŧɦái,… cút… ưm…” Thanh âm của Mộ Thanh Thu như người nằm mơ nói mớ. Nhưng cậu chỉ có thể làm vậy mới ngăn không cho bản thân phát ra tiếng rêи ɾỉ khiến người đỏ mặt.
Gương mặt trắng nõn bị tóc mái dài che khuất, lại bị mồ hôi chảy lên làm ướt sũng, cảm giác sạch sẽ đẹp đẽ đến mê người.
“Có cần anh giúp đỡ không bé cưng?”
Gã múa rối nho nhã lễ độ hỏi, nhưng đũng quần gã đã nhô lên một cục thật lớn, du͙© vọиɠ hiện rõ không che dấu nổi.
Mộ Thanh Thu hồi thần nhìn thoáng qua gã múa rồi, trùng hợp gặp đúng đũng quần sưng to của hắn, giúp đỡ hả? Cậu cảm thấy gã giúp lũ thú bông này thì đúng hơn? Nếu cậu ngốc nghếch đồng ý chỉ khiến cậu bị thêm một tên vô lại nữa tới bắt nạt.
Cậu ngốc nghếch như vậy, ở trong kɧoáı ©ảʍ đã hoàn toàn quên mất thú bông cũng do gã khống chế, nếu hắn ta đồng ý, lúc nào đám thú bông cũng có thể dừng lại. Nhưng đáng tiếc cậu quên mất, thậm chí còn chọc giận gã, vì thế đám thú bông càng thêm làm càn.
Nụ cười trên mặt gã múa rối cứng lại, đôi mắt lam trở lên sâu thẳm khó dò, một hồi lại tràn ra ánh sáng lạnh.
Cậu ghét gã như vậy sao? Ghét đến tận mức độ này.
Ngay cả nói một câu đáp lại hắn cậu cũng không muốn, tựa như gã là thứ rác rưởi không bằng.
Gã bực bội, không nhịn được suy nghĩ muốn biến thiếu niên thành búp bê Tây Dương, vĩnh viễn chỉ biết ngoan ngoãn nghe lời gã.
Nhưng trong thời gian ngắn gã không thể ra khỏi căn cứ, dị năng của Việt Chu là khế ước, gã không thể vi phạm điều kiện đã đưa ra lúc trước, chỉ có thể chờ Việt Chu trở về từ chỗ tang thi vương sau đó giao bé xinh đẹp này cho Việt Chu thì giao dịch của bọn họ mới chấm dứt.
Nếu không thể biến cậu thành một búp bê vĩnh viễn, vậy tạm thời có thể…
Ai bảo hắn là gã biếи ŧɦái cơ chứ.
Nhưng
“Giúp tôi,…cầu anh giúp tôi, tôi sai rồi, tôi thích anh…” Mộ Thanh Thu bị đám thú bông tra tấn đến nói năng loạn xạ, trong đầu nghĩ đến điều gì có khả năng làm bản thân thoát khỏi bể dục này liền há miệng nói ra, tiếng nói ngọt lịm phảng phất như đang thông báo.
Mộ Thanh Thu không biết lời cậu nói ra thành công ngăn cản một người từ đài cao ngã xuống bùn dơ.
Gã múa rối: Tuy rằng nghe qua biết là nói dối, nhưng em ấy nói yêu tôi, bốn bỏ thành năm lên là chúng tôi kết hôn.
Cánh tay Mộ Thanh Thu sắp không cử động nổi, lực chống cự sắp biến thành muốn nghênh đón mà còn chống cự. Trong cả quá trình vảy rắn lạnh băng không ngừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ dươиɠ ѵậŧ cậu, mỗi lần vảy rắn lạnh căm căm sượt qua, phần da thịt trắng nõn đều trở nên tê dại. Kɧoáı ©ảʍ lạnh băng đánh sâu vào lý trí chìm ngập trong nguy cơ của cậu.
Mà cái đuôi lông xù của hồ ly vẫn tích cực kí©ɧ ŧɧí©ɧ đầṳ ѵú cậu. Hai đầṳ ѵú bị nó đẩy qua đẩy lại mỗi lần đều bùng phát ngứa ngáy vô cùng, chỉ có lúc cái đuôi phất qua mới giảm bớt một chút, nhưng chờ đuôi rời đi ngứa ngáy lại càng dữ dội hơn tựa hồ có hàng ngàn con kiến đang gặm cắn ở trên. Quầng vυ' dưới sự tra tấn này từ màu hồng phấn chuyển dần sang đỏ thẫm, đầṳ ѵú gần như biến thành hạt lựu trong suốt mê người.
Cảm giác ngứa ngáy cùng cực không được thỏa mãn khiến gương mắt đỏ bừng của Mộ Thanh Thu chảy xuôi nước mắt. Cánh môi đỏ thắm phun ra tiếng rêи ɾỉ đứt quãng, lý trí cậu như trái cây nhét trong máy ép sắp bị đè tới nát vụn biến thành một đống thịt nát.
Thân thể trắng tuyết của Mộ Thanh Thu nổi lên một lớp ửng đỏ ướt đẫm, nhiễm đầy ánh sáng mê người. Người rối có nhiệt độ cơ thể hơi thấp hơn bình thường sắp trở thành cứu tinh duy nhất của cậu, ngón tay nó vuốt ve dọc theo sống lưng Mộ Thanh Thu. Sự lạnh lẽo đi kèm với run rẩy từ xương cùng nhanh chóng dâng lên, Mộ thanh Thu thở dốc, hơi thở ngọt ngào khiến người hoa mắt từ cánh môi cậu tràn ra.
Gương mặt nóng bừng của cậu như được dán lên một thứ lạnh băng, Mộ Thanh Thu không nhịn được mạ cọ cọ muốn chiếm lấy chút mát lạnh ít ỏi này.
“Em muốn giải thoát hả? Bé cưng đáng thương của anh?” Có người hỏi ở bên tai cậu.
Trong tầm mắt mơ hồ của Mộ thanh Thu hiện ra một đôi mặt màu lam khiến cậu nhớ tới đại dương mênh mông, chỉ nhìn một cái là đã có thể xua bớt đi nhiệt độ nóng bỏng trong cơ thể cậu.
Mỹ nhân tóc đen ấm ức gật đầu, cậu hận không thể treo người lên khối băng to bự này luôn, cậu ôm lấy khối băng, vui sướиɠ cọ tới cọ lui, hy vọng mãi mãi không tách rời.
Gã múa rồi không đặt tay trên lưng cậu, ngón tay hơi lạnh của gã chuyển qua đầṳ ѵú xoa nắn. Ngón tay nhéo qua nhéo lại trên núʍ ѵú, cảm giác đau đớn thành công làm giảm bớt ngứa ngáy, nhưng kɧoáı ©ảʍ giống như chồng chất càng nhiều ở trong cơ thể cậu.
Cái đuôi xù của hồ ly bắt đầu tần công xuống dươиɠ ѵậŧ và tinh hoàn của cậu, mỗi một lần đều kí©ɧ ŧɧí©ɧ vô cùng. Thân thể mẫn cảm đến cùng cực của Mộ Thanh Thu sao chịu nổi loại kí©ɧ ŧɧí©ɧ này, không đến vài giây, dươиɠ ѵậŧ hồng phấn đã xuất ra. Cả người Mộ Thanh Thu tê dại tới run rẩy, đầu ngón tay cũng không nhấc nổi.