Chương 14. Chơi trên xe, bị làm tới bắn trước mặt tang thi.
Trên mặt đường nhấp nhô, gồ ghề, một chiếc xe việt dã chạy nhanh như bay. Những con tang thi hành động chậm chạp bị nó đâm lên, phần tay cụt, chân cụt bay tới tấp đập vào cửa kính, để lại vệt máu đen sì cùng vụn thịt thối nát trên cửa.
Mộ Thanh Thu tỉnh lại từ trong mơ màng, bị cảnh tượng kinh khủng ấy làm cho mặt mày trắng bệch. Cậu vội vàng chuyển tầm mắt qua nơi khác, nhìn sang Phương Lăng đang lái xe bên cạnh.
Phương Lăng đang nhai một viên kẹo cứng vị cam, khoé môi hắn tắch ra trông có vẻ quỷ quyệt cũng tràn đầy hưng phấn. Máu ngoài cửa sổ vô tình bắn trúng mặt hắn, trông hắn như kẻ sát nhân cuồng trên ti vi.
Mộ Thanh Thu hốt hoảng, cậu cảm thấy bản thân đi nhầm vào phim trường của phim kinh dị rồi.
“Tỉnh rồi?” Tên sát nhân cuồng hỏi, nụ cười của hắn trông vô cùng dữ tợn, tưởng chừng giây tiếp theo sẽ vứt cậu ra chào hỏi với bầy tang thi bên ngoài.
“Chúng ta đi đâu đây?” Mộ Thanh Thu vội vàng túm chặt dây an toàn, cố gắng co người lại. Ngón tay cậu trắng bệch, ánh mặt trời xuyên qua cửa xe nhuộm lên sắc vàng cho từng sợi tóc cậu, làn da cậu trắng gần như trong suốt, giống như một người đẹp yếu ớt.
“Chúng ta đang chạy trốn nha, thoát khỏi căn cứ chia cắt uyên ương.” Phương Lăng vứt cho Mộ Thanh Thu một viên kẹo.
Hương kẹo giống với hắn, hương cam.
“Chúng ta sẽ không trở về sao?” Mộ Thành Thu bóc vỏ, thả viên kẹo vào miệng, như vẻ vô tình hỏi.
Phương Lăng liếc Mộ Thành Thu một cái: “Sao hở, trở về cho cậu trái ôm phải ấp, cậu nghỉ hay lắm. Có cần tôi tìm thêm cho cậu năm tên tráng hán nữa không, đủ bảy người một tuần, mỗi ngày chờ cậu thay phiên tới lâm hạnh hử?” Hắn lại quay về cách nói chuyện khó ở lúc trước.
Trở về hả, đùa cái mẹ gì, nào có ai đưa vợ mình tới lên giường với kẻ khác, hắn cũng đâu có ngốc. Hơn nữa, chờ Việt Chu trở về, sợ rằng y phải làm thịt hắn đầu tiên.
Nhưng mà, chờ Việt Chu về đến nơi, căn cứ đã sớm người không nhà trống, không biết cái bản mặt như tảng băng của y sẽ có biểu cảm gì? Liệu rằng có điên luôn không nhỉ? Phương Lăng vừa nghĩ tời đã thấy vui tươi rạo rực, viên kẹo trong miệng hắn bị cắn vỡ phát ra tiếng “răng rắc”.
Mộ Thanh Thu mím môi không nói gì, cậu cúi đầu trông như mệt mỏi lắm
Cậu phảng phất như nhìn thấy kết cục bi thảm của mình đang tới gần. Mộ Thanh Thu phải dùng hết sưc mới ngăn cản mình không nhếch môi lên cười, cậu giả bộ buồn rầu mà ngậm kẹo, trí tưởng tượng mau chóng bay xa,
Chiếc xe xoay tròn nửa vòng, lốp xe ma sát với mặt đường lưu lại vệt đen đậm, rẽ sang một đường nhựa trống trải.
Mộ Thanh Thu quơ đầu, lưng cậu bị xóc nảy tới tê rân, nếu không phải có dây an toàn, có khéo người cậu đã văng khỏi ghế. Không cần nhìn Mộ Thanh Thu cũng biết chắc chắn lưng mình đã xanh tím cả rồi, cậu suýt chút nữa mà rơi nước mắt.
Mộ Thanh Thu cắn răng nói với mình phải nhịn, cố gắng áp xuống tà hỏa đã lên đến ngực. Đôi mắt cậu nhìn chằm chằm Phương Lăng, ánh mắt long lanh dưới ánh mặt trời trở lên nhạt nhẽo, lửa giận trong đó cũng trở lên rõ ràng.
Đột nhiên Phương Lăng thấy toàn thân lạnh toát, hắn phải quay qua nhìn Mộ Thanh Thu đang nhìn hắn chằm chằm sát khí. Bộ dáng tay nắm chặt của cậu tựa hồ như một giây sau sẽ đấm cho hắn một phát, nghĩ tới đây hàm dưới của hắn lại thấy đau.
Hắn nhận ra được bản thân mình tung bay quá, quên mất Mộ Thanh Thu không phải là người dị năng da dày thịt béo mà là một người đẹp thân thể yếu ớt như thủy tinh, chạm nhẹ là vỡ. Mà bây giờ viên thủy tinh này đang tức giận, nhìn qua thì sắp tức tới mức làm cho bản thân vỡ vụn rồi.
“Để tôi xoa cho cậu nhé, xoa một chút là không đau nữa.” Phương Lăng cười nịnh nọt, bàn tay hắn rời khỏi tay lái, mò tới bắp đùi đang run rẩy. Hắn nhân lúc xe xóc nảy mà lột quần cậu xuống để lộ làn da trắng tuyết mịn màng.
“Chỗ này của tôi không sao, không phải xoa.” Mộ Thanh Thu hất tay Phương Lăng đi lại bị hắn giữ lấy, mười ngón tay đan xen với nhau, da thịt tiếp xúc như sinh ra một dòng điện nhỏ giật đến tê dại.
“Cảm giác đau sẽ lan truyền đi, tôi chắc chắn chân cậu cũng thấy đau.” Phương Lăng nghiêm trang nói bừa, ngón tay hắn bắt đầu hoạt động trên đùi Mộ Thanh Thu, cảm xúc nhẵn mịn đến mức vừa chạm vào đã không muốn rời đi.
Đồ không biết xấu hổ, Mộ Thanh Thu rút tay về, ánh mắt cậu nhìn Phương Lăng đầy khiển trách, to tròn đáng yêu chẳng có tí lực sát thương nào, còn khiến cho người ta muốn bắt nạt cậu hơn.
Thịt đùi mềm mịn như kẹo bông gòn dưới sự xoa nắn của Phương Lăng đã nổi nên vệt đỏ. Lòng bàn tay thô ráp của hắn không hiểu được nặng nhẹ, dần dà còn hướng lên trên, mò vào trong qυầи ɭóŧ chào hỏi vào nơi bí ẩn non mềm chạm một cái là run rẩy lên kia.
Đôi bàn tay trắng nõn của Mộ Thanh Thu giữ lấy hai bên sườn cổ tay Phương Lăng, cậu kéo tay hắn ra khỏi đùi mình đặt trở về trên tay lái.
“Chú ý mà nhìn đường.” Mộ Thanh Thu dặn dò.
Thoạt nhìn cậu không vui vẻ, đầu nghếch lên cao ngạo, hơn nửa cần cổ trắng nõn lộ ra trước mắt Phương Lăng, một bên cổ còn có dấu hôn hồng tím như bị dã thú gặm cắn đánh dấu địa bàn.
“Cậu lại câu dẫn tôi sao?” Thanh âm Phương Lăng thấp tới khó nghe.
“Anh nói gì cơ?” Mộ Thanh Thu không nghe rõ: “Anh lái xe cho cẩn thận.”, cậu nhìn Phương Lăng đang thất thần nhấn mạnh thêm một lần nữa, khuân mặt nhỏ nghiêm túc.
“Đừng nghiêm túc thế.”
“Cạch.”
Đai an toàn trên người Mộ Thanh Thu bị cởi ra.
“Đã đến nơi rồi.” Phương Lăng nói nốt câu.
Mộ Thanh Thu quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, khung cảnh quen thuộc tới ngoài ý muốn. Đây là thành phố mà cậu đẩy nam chính xuống bầy tang thi.
Trong đầu Mộ Thanh Thu nhanh chóng bị các ý nghĩ nội tâm spam lấp kín.
Cậu sắp gặp được Cố Giác rồi, sắp nhìn thấy vai chính bị cậu đẩy vào bầy tang thi, sắp phải chịu đủ loại tra tấn.
Mà quan trọng nhất, cậu sắp trở về được rồi, không bao giờ sẽ bị tra tấn từ thể xác đến tinh thần như thế này nữa. Cậu đặt mục tiêu cho mình từ giờ phải tuyển một thế giới bình thường, mà vai của cậu phải là loại ác từ đầu tới cuối.
Phương Lăng đúng là người tốt, siêu siêu tốt. Trong mắt Mộ Thanh Thu tràn ra lệ nóng, cậu quyết định xóa bỏ toàn bộ lỗi lầm cho hắn.
Cậu chẳng hề chú ý đến Phương Lăng đang sát lại ngày càng gần…
“Ưm…” Mộ Thanh Thu lấy lại được tinh thần kêu nhỏ một tiếng. Cậu không hiểu Phương Lăng bò tới đây như thế nào, hắn như chó mà liếʍ môi cậu, hút lấy cánh môi mềm nịn.
Xe việt dã đac được cải tạo qua để có thể chứa nhiều vật tư hơn nên không gian bên trong rất lớn. Phương Lăng ôm Mộ Thanh Thu ngồn ở ghế phụ mà vẫn còn dư rất nhiều không gian.
“Tôi mời cậu cưỡi ngựa được không?” Phương Lăng gặm môi Mộ Thanh Thu, đầu lưỡi hai người chạm nhau quấn quýt không rời, hương cam trong khoang miệng hòa lẫn cùng nhau.
Mộ Thanh Thu giãy giụa muốn nói chuyện lại bị Phương Lăng luồn tay vào tóc cậu, ép môi cậu sát vào hơn, cậu không nói nổi một từ nào.
Mộ Thanh Thu phát ra thanh âm nức nở, đôi mắt chớp chớp liên tục tỏ vẻ phản đối, ai ngờ đổi được lấy Phương Lăng càng ra sức hôn, cậu hổn hển thở từng hơi một, lông mi dính lên nước mắt trĩu nặng xuống.
“Cậu gấp gáp không chờ được đến vậy à, xem ra lời mời của tôi rất tuyệt đúng không?” Phương Lăng cười gian, cố tình xuyên tạc ý tứ Mộ Thanh Thu.
Một tay hắn không chế tay Mộ Thanh Thu, một tay khác nhanh chóng vén áo cậu lên, quầng vυ' màu hồng phẩn bị phầb áo bên trên che mất một nửa.
“Cậu giãy giụa mạnh quá sẽ thu hút tang thi qua đây vây xem đấy.” Câu nói của Phương Lăng khiến thân thể Mộ Thanh Thu cứng đờ, mặc hắn muốn làm gì thì làm.
Khi cởi hẳn chiếc áo ra, đầṳ ѵú xinh đẹp của Mộ Thanh Thu lộ ra hoàn toàn trong không khí, Phương Lăng dùng ngón trỏ và ngón cái xoa nắn quả mâm xôi căng mọng này, kéo thẳng nó lên. Đầṳ ѵú nhanh chóng bị hắn chơi tới dựng đứng, cứng rắn.
Mộ Thanh Thu bị cảm giác lạnh toát truyền đến làm cho bừng tỉnh, trong lúc cậu không hề hay Phương Lăng đã lột bỏ nốt phần quần còn mắc trên gối cậu từ bao giờ, Mộ Thanh Thu nghiến răng nghiến lợi nói: “Với tốc độ này của anh có thể đi làm hái hoa tặc được đấy.”
“Tôi không phải là hái hoa tặc sao?” Phương Lăng cười hì hì, móng tay hắn cào qua đầṳ ѵú cậu, thân thể Mộ Thanh Thu bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến run rẩy, bên dưới dù cách một lớp qυầи ɭóŧ cũng vẫn có thể cảm nhận được dịch nhầy chảy ra. Còn Phương Lăng vẫn đang ung dung nghịch đầṳ ѵú cậu như muốn làm cho đầṳ ѵú sưng to lên phun ra sữa được.
“Anh có thể nhanh lên được không? Cọ cọ cái mẹ gì.” Mộ Thanh Thu tự sa ngã, cậu chỉ sợ nam chính trong thành phố nhận ra nơi này có bất thường, đến đây xem thử. Cảnh tượng đó đẹp đến mức mà cậu nghĩ tới thôi cũng muốn tự đào hố chôn mình. Thế nên, cậu với Phương Lăng tốt nhất mau làm cho xong việc đi.
“Cậu có gì đó hơi lạ đấy, vừa hưng phấn lại vừa sợ hãi.” Tên đàn ông ngày thường đầu óc không dùng được lại đột nhiên thông minh lên, ánh mắt sắc bén của hắn nhìn chằm chằm Mộ Thanh Thu.
“Vậy anh tha cho tôi đi, chúng ta cùng nhau vào thành.” Mộ Thanh Thu cvuif đầu vào áo sơ mi Phương Lăng không để hắn thấy biểu cảm của cậu.
“Cậu tưởng bở à?” Phương Lăng hừ một tiếng, hắn chẳng buồn tranh cãi thêm về đề tài này nữa.
Hắn sờ nhẹ một cái qua hậu huyệt Mộ Thanh Thu, huyệt nhỏ bị chơi thành bản năng nhanh chóng tiết ra chất lỏng trơn trượt, chỉ chờ đồ vật tiến vào.
“Tôi vào được không?” Côn ŧᏂịŧ Phương Lăng cách qυầи ɭóŧ đảo quanh huyệt nhỏ Mộ Thanh Thu, vẽ lại hình dạng cửa huyệt, chất lỏng ướt đẫm làm vải dệt kề sát miệng huyệt, ngay cả nếp gấp bên trên cũng hiện ra rõ ràng.
Ngày thường không thấy hỏi, bây giờ giả bộ gì chứ, Mộ Thanh Thu xấu hổ đỏ bừng mặt, giận dỗi đáp: “Không được.”
“Ừm, cậu nói đấy, vậy chờ tới lúc cậu tự ngồi vào thì ước định này mới kết thúc.” Thế mà Phương Lăng lại nghe lời Mộ Thanh Thu, hắn chỉ dùng côn ŧᏂịŧ quanh quẩn ở cửa huyệt, thỉnh thoảng đâm một cái. Vải dệt thít chặt ma sát với huyệt thịt vô cùng thô ráp, nhanh chóng làm thịt huyệt đỏ bừng lên vừa ngứa vừa nóng.
Phương Lăng đối diện với Mộ Thanh Thu lên vẻ mặt cậu ra sao hắn thấy được hết. Hắn nhìn đến cậu không không chế được mà cắn môi dưới, hàng răng chắn noãn để lại một vết hằn trên da thịt, làn da trăng nõn nhanh chóng nhiễm một tầng hồng phấn, vài giọt nước mắt điểm xuyến thêm chút khiến cậu trông càng ngon miệng hơn.
Hắn đùa ác mà chọc côn ŧᏂịŧ đâm vào một chút. Bởi cách một lớp qυầи ɭóŧ mà tất cả cảm giác đều mờ nhạt, giống như ngắm hoa trong sương mù, ánh mắt bị che bởi lụa mỏng tuy thấy được lại chẳng rõ ràng, khiến Mộ Thanh Thu còn thấy ngứa hơn. Cậu muốn có dươиɠ ѵậŧ đâm vào trong cơ thể, cọ sát với thịt huyệt mẫn cảm. Mộ Thanh Thu không chế không được bắt đầu ngồi lên người Phương Lăng.
Quả nhiên, Phương Lăng được như ý, Mộ Thanh Thu khóc tới khàn giọng, cậu chỉ thấy trước đó bản thân quá ngu ngốc thế mà muốn xóa bỏ mọi hận thù với Phương Lăng.
Đúng lúc này, một gương mặt thối rữa áp sát vào cửa kính, con tang thi ngờ nghệch đánh hơi mùi con người.
Đối diện với nó, chân Mộ Thanh Thu mềm nhũn, cơ thể cậu theo lẽ thường mà ngồi hẳn xuống, côn ŧᏂịŧ nhanh chóng đâm vào cả một đoạn dài trong nháy mắt, làm Mộ Thanh Thu chỉ biết kêu lên một tiếng. Côn ŧᏂịŧ còn muốn đâm sâu vào nữa lại bị qυầи ɭóŧ cản lại, không biết có phải do chất lượng vải thời mạt thế này quá kém không mà Mộ Thanh Thu còn nghe được tiếng vải bị xé rách càng ngày càng lớn.
Thanh âm nhỏ này giống như khiến cho con tang thi bên ngoài chú ý, nó dùng sức đập cửa “rầm rầm”, vết máu khô cứng trên xe nhanh chóng lại được bổ sung thêm thịt thối mới mẻ.
Đôi mắt Mộ Thanh Thu che kín sương mù, giống như mã não đen ngâm trong nước. Cậu run rẩy ôm chặt lấy cổ Phương Lăng. Tại thế giới đáng sợ này, bây giờ chỉ còn tên nam nhân đểu trước mặt là có thể cho cậu một chút cảm giác an toàn giả dối.
“Đừng…” Mộ Thanh Thu đưa bàn tay mềm mịn như không xương lên che kín miệng hắn. Phương Lăng nhìn người đẹp đang run rẩy có thể khóc bất cứ lúc nào mà rủ lòng thương. Hắn vươn đầu lưỡi liếʍ lên vân tay trên lòng bàn tay cậu như muốn để hơi thở của mình thấm sâu vào, để cậu xuất hiện vết đánh dấu chỉ thuộc về hắn.
Mộ Thanh Thu nước mắt rưng rưng mà trừng Phương Lăng, cậu cố áp tiếng rêи ɾỉ sắp phát ra khỏi họng. Vốn Phương Lăng định nói, cửa kính này đã được gia cố, đừng nói một con tang thi cho dù 50 con cũng không đập vỡ được, nhưng ai bảo Mộ Thanh Thu không cho hắn lên tiếng, vậy thì thôi khỏi nói nữa.
Hắn biết nghe lời quá mà, Phương Lăng like bản thân một cái.
Trong quá trình nghi ngờ sự sống của cơ thể sẽ mất đi, bộ mẫn cảm của cơ thể tăng lên dữ dội. Vải dệt thô ráp, côn ŧᏂịŧ nóng bỏng, cơn ngứa chống chất trong cơ thể, tất cả chuyển thành kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt tấn công lý trí Mộ Thanh Thu, muốn hòa tan cậu, khiến cậu phát ra tiếng rêи ɾỉ ngọt lịm, đón chào cái chết không hề đau đớn.
Cuối cùng qυầи ɭóŧ rách toạc ra, Mộ Thanh Thu không hề chuẩn bị, thân dưới hãm sâu xuống, côn ŧᏂịŧ đâm thẳng vào chỗ sâu bên trong, kɧoáı ©ảʍ cực hạn khiến Mộ Thanh Thu không phát ra nổi một tiếng rêи ɾỉ nào, cậu chỉ có thể thở dốc nặng nề, hai tay buông lỏng, hai chân banh thẳng đạp trúng tới hộp để tay phía trước.
“Rầm rầm rầm.” Con tang thi ở ngoài hưng phấn đập ùm ùm, hàm răng không còn mấy chiếc cọ vào cửa kính, cái đầu hư thối lắc lư điên cuồng, máu thịt bay tứ tung, bộ mặt vô cùng giữ tợn.
Kí©ɧ ŧɧí©ɧ từ thị giác làm Mộ Thanh Thu càng thêm hoảng, cậu đang trần trụi cả người ngồi trước mặt tang thi bị người chơi.
Phương Lăng còn rì rầm bên tai cậu như niệm kinh:
“Cậu ở trước mặt tang thi, bị dươиɠ ѵậŧ tôi chơi tới cao trào, bụng nhỏ còn phình lên hình dáng dươиɠ ѵậŧ, ăn no uống đủ.” Ngón tay hắn lướt từ dươиɠ ѵậŧ cậu lên tới bụng nhỏ, cảm thụ nhịp độ lên xuống sợ hãi của nó, bên ngoài còn nổi lên hình dươиɠ ѵậŧ.
Mộ Thanh Thu bị Phương Lăng nói tới bắn, dịch trắng đυ.c bắn thẳng lên cửa sổ, che lại diện mạo con tang thi kia chỉ để lại tiếng đập rầm rầm không ngừng truyền vào tai.
“Cậu còn bắn lên mặt tang thi.” Phương Lăng theo sát bổ sung thêm một câu, dươиɠ ѵậŧ hắn bị huyệt nhỏ cao trào kẹp chặt, nước ấm tưới lên qυყ đầυ sảng khoái đến mức hắn suýt chút nữa bắn ra.
Mộ Thanh Thu hướng tới bả vai Phương Lăng cắn một cái, cậu hận không thể cắn đứt luôn miếng thịt trên người hắn xuống, nước miếng mang theo mùi tanh bị cậu nuốt vào cổ họng.
“Cắn hay lắm, lần sau nhớ nhắm thẳng động mạch tôi mà hắn.” Phương Lăng sờ tóc cậu, khen ngợi thật lòng nói: “Dù sao tôi cũng là người xấu, cắn chết tôi, coi như cậu giúp dân trừ hại.”
Chiếc xe bắt đầu rung lên, lốp xe rắn chắc đàn hồi trên mặt đất lưu lại vết bánh xe đen nhánh, con tang thi bị quăng văng ngã trên mặt đất.
Một bàn tay dài mảnh khảnh ẩn lên cửa kính xe như muốn đập vỡ kính nhưng chỉ một lát nó lại vô lực buông xuống để lại vết nước ướt đẫm chứng tỏ nó từng xuất hiện.
Đôi mắt đỏ lừ yên lặng quan sát động tĩnh trong xe, bên người anh núi thây biển máu, vô số tang thi xếp chồng xung quanh.
Truyện ngắn:
Mộ Thanh Thu bị Phương Lăng cắm đến run rẩy, mỗi lần hắn tiến vào lại sâu hơn một chút, nhiều lần đâm trúng điểm mẫn cảm khiến huyệt nhỏ của cậu không khống chế được mà thít chặt lại. Đúng lúc này Phương Lăng sẽ ôm lấy cậu nhấc lên khiến cho miệng huyệt sát với qυყ đầυ, sau đó hắn lại thả lỏng, từng tầng thịt mềm bị đâm xuyên, tư vị sắp vào đến nơi sâu nhất khiến Mộ Thanh Thu không nhịn được muốn kêu to nhưng vì lo lắng tang thi bên ngoài lại chỉ có thể cố gắng nuốt trở lại, phát ra tiếng nức nở nhỏ bé đáng thương vô cùng.
Trong không gian kín của xe chỉ còn liếng nước nhớp nháp, Phương Lăng để Mộ Thanh Thu thoải mái hành động, hắn không sợ cậu chạy, tang thi bên ngoài là đồng đội tốt nhất của hắn. Mộ Thanh Thu chỉ có thể bất lực dùng ngón tay run rẩy bám lấy cửa sổ, sau đó tiếp tục bị hắn lôi trở về rơi sâu xuống vòng xoáy tìиɧ ɖu͙©.
“Xấu xa… ưm…a… Để tôi về… về căn cứ.” Mộ Thanh Thu không lựa lời mà nói lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ Phương Lăng.
“Để tôi chơi cậu bò loạn trên đất, để cậu bò từ đây về căn cứ nhé!” Thanh âm Phương Lăng bình tĩnh chân thành tới đáng sợ, khiến Mộ Thanh Thu cảm thấy hắn đang nói thật.
Hắn bắt đầu chuyên chú tấn công điểm mẫn cảm của cậu, lực đâm mạnh, tốc độ nhanh, qυყ đầυ nghiền nát nơi mẫn cảm ấy. Cảm giác ngứa ngáy tích tũy tới cực hạn chuyển thành vui mừng sảng khoái.
Mỗi một đốt xương của Mộ Thanh Thu cũng bị làm tới tê dại, hậu huyệt cậu không ngừng phun chất lỏng, lại bị côn ŧᏂịŧ chặn lại không chảy được ra ngoài. Tiếng nước ọc ạch theo côn ŧᏂịŧ tiến sâu quay trở lại cơ thể.
Mộ Thanh Thu bị Phương Lăng chơi đến miệng huyệt co rút, cắn chặt lấy côn ŧᏂịŧ, thịt mềm nhu động nịnh nọt dươиɠ ѵậŧ bắn tinh. Chất lỏng trong suốt bên trong bị nhuộm dần sang màu trắng đυ.c tanh nồng.