Duy Nhất Là Em

Chương 169: Bản uncut đó Aaaa!

Editor: Nguyetmai

Cô lảng sang vấn đề khác: “Kiểm tra sao rồi?”

Mạc Băng cười cong khóe miệng: “Xong rồi, hai tiếng nữa mới có kết quả.”

Mạc Băng một mình đến bệnh viện, không có Lâm An Chi đi cùng. Khương Cửu Sênh đoán cô ấy vẫn chưa thông báo cho người yêu, trong lòng dấy lên lo lắng: “Sao còn chưa báo cho Lâm An Chi?”

Ý cười của Mạc Băng vẫn đượm trên môi: “Chị muốn nói trực tiếp với anh ấy.” Mạc Băng khẽ nhíu mày, suy đoán, “Có khi sẽ dọa anh ấy nhảy dựng lên mất.”

Sau khi Khương Cửu Sênh biết được đây là chuyện vui ngoài ý muốn, cô hỏi: “Hai người không phải cố tình thả sao?”

Kể ra rất dài dòng, Mạc Băng chỉ ẩn ý đáp: “Cũng không khác tình huống của hai người lắm.”

Khương Cửu Sênh đã hiểu, rượu vào sẽ có vài thứ không kiểm soát được.

Mạc Băng không tiếp tục đề tài này nữa, ân cần dặn dò cô: “Nghỉ ngơi cho tốt đi, sếp đã dời thời gian chuẩn bị tổ chức concert rồi, bên đoàn phim còn lâu mới khai máy, không cần lo lắng chuyện công việc.”

Bởi vì viêm ruột thừa là chuyện bất ngờ ập đến, lại rơi vào lúc Khương Cửu Sênh bận rộn nhất nên hầu hết công việc đều phải tạm dừng, cô nhéo nhéo ấn đường: “Chắc lỗ của anh ta không ít.”

Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến.

Còn chưa thấy bóng dáng đã nghe tiếng của Vũ Văn Xung Phong vọng đến, mang theo ba phần trêu tức bảy phần lưu manh: “Còn có tâm trạng đi quản tiền của tôi sao?”

Anh đẩy cửa, sải chân bước vào, tay đút trong túi quần: “Dưỡng bệnh nhanh lên còn đi kiếm tiền cho tôi.”

Khương Cửu Sênh ngẩng đầu lên nhìn thấy Vũ Văn và Tạ Đãng chân trước chân sau cùng bước vào.

Gương mặt đẹp trai của Tạ Đãng hiện rõ mấy chữ “ông đây không vui, ông đây đang cực kì khó chịu”: “Bà không thể chăm sóc tốt cho mình một chút sao, học tán thủ để làm cảnh à mà hai ba ngày lại nhập viện.”

Rõ ràng là lời quan tâm, Tạ Đãng lại không nói cho đàng hoàng, cứ thích làm mình làm mẩy như thế.

Vết mổ của Khương Cửu Sênh còn đau, cô chẳng còn sức đôi co với cậu ta.

Tạ Đãng liếc thấy sắc mặt xanh xao của cô, không nhẫn tâm quở trách thêm nữa. Cậu đặt giỏ trái cây xuống, vừa nghĩ đến việc Khương Cửu Sênh chưa chắc đã ăn được trái cây, giọng nói cũng dịu đi vài phần: “Không phải trong nhà có bác sĩ à, sao suốt ngày sinh bệnh thế này? Ông già nói ngày mai tính đưa Bánh Trôi đi chùa cầu bùa bình an cho bà.” Nhắc đến Thầy Tạ, Tạ Đãng lại nhịn không được cằn nhằn, “Già đầu rồi còn mê tín.”

Khương Cửu Sênh nhíu mày: “Sao thầy lại biết?”

“Ba có cả tá tài khoản weibo ảo để theo dõi bà, tin tức dời lịch concert vừa mới tung ra thì ba đã biết có chuyện.” Không chừng ông cụ đã sớm gọi điện cho Thời Cẩn rồi cũng nên. Cứ để ông già nhà mình dạy dỗ một chút, cho anh ta biết Khương Cửu Sênh còn có chỗ dựa khác, cẩn thận chăm sóc đừng để suốt ngày phải đến bệnh viện.

“Thầy đi chùa nào?” Khương Cửu Sênh lại hỏi.

Tạ Đãng nói ra một địa điểm xa lắc xa lơ, còn tọa lạc trên núi.

“Ngày mai cậu đi cùng thầy đi.” Người lớn tuổi đi đứng không tiện, Khương Cửu Sênh lo lắng thầy sẽ bất cẩn vấp ngã, lại còn Bánh Trôi nghịch ngợm theo cùng, một khi ham vui là không hãm lại được.

Tạ Đãng ngồi trên ghế sofa vắt chéo chân: “Không đi đâu, mất giá.” Thiên tài violin đi chùa cầu bùa, sẽ trang đầu đó biết không.

Khương Cửu Sênh cũng không nói gì thêm, chỉ nâng mắt như có như không liếc Tạ Đãng.

Tạ Đãng không sợ trời không sợ đất, tính tình cà lơ phất phơ lại rất sợ cái nhìn của Khương Cửu Sênh, cậu cào loạn mái tóc xoăn: “Biết rồi, biết rồi, đi là được chứ gì, bệnh rồi mà còn thích lo chuyện bao đồng.”

Con người của Tạ Đãng là ngoài lạnh trong nóng thế đấy.

“Còn khách mời cho concert thì sao?” Khương Cửu Sênh nhìn về phía Vũ Văn Xung Phong.

Vũ Văn Xung Phong đá đá chân Tạ Đãng, ý bảo cậu ngồi dịch qua, sau đó anh lười biếng khoanh chân ngả ngớn trên sofa, có chút mệt mỏi xoa hai bên thái dương: “Thay đổi thời gian concert thì Tạ Đãng bị trùng lịch không đi được, Tiêu Nhiên cũng có hoạt động, phải mời khách lại lần nữa.” Anh hỏi Khương Cửu Sênh: “Trương Chấn Đình thì sao?”

Tiền bối nhạc rock Trương Chấn Đình vốn là người rất nổi tiếng trong giới âm nhạc Hoa Ngữ. Người trong giới đều biết tính tình ông cổ quái, vừa hăng vừa bạo. Ông dốc lòng dốc dạ tập trung vào nhạc rock, chưa bao giờ cố tạo scandal lấy danh tiếng, nhưng vẫn giữ được độ hot trong giới gần hai mươi năm.

“Thầy Trương rất khó mời.” Khương Cửu Sênh biết trước giờ Trương Chấn Đình chưa từng tham gia với tư cách khách mời cho bất cứ ai.

Vũ Văn Xung Phong ném quả nho vào miệng, ngữ khí thoải mái như đó không phải vấn đề lớn: “Bận tâm cái gì, cũng có bắt em đi mời đâu.”

Khương Cửu Sênh dù lo lắng vẫn thong dong đáp: “Anh đi hả?”

Anh nhếch khóe miệng cười: “Mặt mũi tôi có giá lắm đấy.”

Mặt mũi?

Thầy Trương Chấn Đình xưa nay có coi trọng cái gọi là mặt mũi bao giờ, nói vậy ắt hẳn Vũ Văn muốn dùng cách riêng của mình. Khương Cửu Sênh cũng chỉ hỏi thăm thôi, nửa thật nửa đùa: “Sếp vất vả rồi.”

Anh nhướng đôi mắt đầy ngạo nghễ bướng bỉnh: “Khỏi nói mấy lời sáo rỗng ấy đi, cố gắng kiếm nhiều tiền cho tôi là được rồi.” Vũ Văn Xung Phong cởϊ áσ khoác ném xuống, cầm theo thuốc lá và bật lửa: “Tôi ra ngoài làm điếu thuốc.”

Tạ Đãng bực bội: “Anh nghiện thuốc lá nặng lắm rồi.”

Vũ Văn Xung Phong cười mắng một câu rồi đẩy cửa ra ngoài.

Anh ra khỏi khu nội trú, sau đó tìm một nơi thoáng mát rộng rãi để dừng chân. Anh vừa ngậm điếu thuốc, còn chưa kịp châm lửa đã nghe thấy có tiếng gọi vọng lại từ phía sau.

“Vũ Văn.”

Ngón tay của Vũ Văn Xung Phong lướt qua con lăn trong bật lửa, không châm thuốc trên miệng mà xoay người lại: “Cách gọi của cô,” Anh vừa nghịch bật lửa trong tay vừa nói: “Khiến tôi nghe không lọt tai.”

Ngẫm lại ngoại trừ Khương Cửu Sênh, không có ai dám gọi anh như vậy.

Khóe miệng tươi tắn của Từ Trăn Trăn chợt trở nên cứng ngắc, cô ta vòng qua đài phun nước bước đến gần anh: “Có thể uống tách cà phê với em không?”

Tạch.

Ánh lửa phát ra, Vũ Văn Xung Phong ngậm điếu thuốc hít vào một hơi, biếng nhác nhả khói: “Xin lỗi tôi không rảnh.”

Không chừa mặt mũi cho ai.

Vẻ mặt Từ Trăn Trăn mất mát, viền mi đỏ ửng lấp lánh ánh nước, cộng thêm đôi mắt trang điểm màu hồng đào càng rung động lòng người: “Lúc nào cũng cự tuyệt như vậy sao? Em cứ nghĩ rằng mình vẫn là bạn bè.”

Kiểu trang điểm này vẫn hợp với Khương Cửu Sênh hơn. Trời sinh cô sở hữu một đôi mắt hoa đào, tùy ý trang điểm một chút, khi cười lên sẽ khiến người say đắm muôn phần.

Vũ Văn Xung Phong liếc nhìn người trước mặt, phiền quá! Anh khẩy nhẹ điếu thuốc rồi lại hút một hơi, giọng nói vừa quyến rũ lại trầm khàn: “Cô hiểu lầm gì rồi thì phải, từ trước đến nay tôi không làm bạn với phụ nữ.”

Mặc dù anh đối xử với phái nữ rất tùy ý, nhưng vẫn duy trì phong độ nhất định. Duy chỉ với cô gái này, anh mới lạnh lùng bạc tình như thế. Từ Trăn Trăn không cam lòng buột miệng: “Vậy Khương Cửu Sênh thì sao?”

Vũ Văn Xung Phong bật cười.

“Cô muốn so với cô ấy?” Trong đáy mắt anh phảng phất ánh sáng lạnh lẽo, mang theo vài phần ngả ngớn. Anh cắn điếu thuốc, đáp lại nửa thật nửa đùa: “Cô ấy là tổ tông của tôi, cô là gì của tôi?”

Dù nghiêm túc là thế, nhưng trong giọng nói vẫn tràn đầy cưng chiều.

Sắc mặt Từ Trăn Trăn tái nhợt.

Vũ Văn Xung Phong mất hứng, dụi tắt thuốc rồi ném nó vào thùng rác phía xa, sau đó xoay bật lửa trong tay rồi cất đi. Anh đút một tay vào túi, ánh mắt lười biếng nhìn cô: “Đừng lúc nào cũng nói về Khương Cửu Sênh như thế, tôi không thích cái tên ấy phát ra từ miệng cô.”

Vũ Văn Xung Phong quẳng lại một câu rồi đi thẳng.

Từ Trăn Trăn cắn răng nhìn về hướng khu nội trú, đáy mắt sáng quắc như ẩn chứa mồi lửa phẫn hận. Cô không nhịn được, nghiến mũi giày xuống đất, sau đó đạp mạnh hai cái mới hả hê quay về khu khám bệnh.

Cô vừa đi đến cửa chính bỗng có người chặn lại.

“Cô Từ sao, thật trùng hợp.”

Đối phương dáng người không cao, tuổi ngoài bốn mươi, dáng vẻ bình thường đeo cặp kính không gọng. Ẩn sau lớp kính dày cộp là đôi mắt hẹp dài, khi gã ta mỉm cười, đôi mắt híp lại thành một đường chỉ.

Từ Trăn Trăn sợ hãi: “Sao anh lại ở đây?” Cô ta dáo dác nhìn quanh bốn phía theo bản năng, sau khi không thấy người quen mới lánh sang một hành lang yên tĩnh.

Người đàn ông bước theo cô, gã mặc áo khoác trắng dài, đẩy gọng kính trên mũi: “Tôi làm ở Thiên Bắc.” Sau đó lơ đãng nói: “Vừa rồi là ông chủ của truyền thông Thiên Vũ nhỉ, trên tạp chí có nhìn thấy anh ta.”

Từ Trăn Trăn khựng lại, cô quay đầu, mặt mày lạnh lùng: “Không liên quan đến anh.”

Người đàn ông nở nụ cười: “Sao lại không liên quan, nếu không nhờ tôi, cô có thể làm cô chủ của nhà họ Từ sao? Có thể leo lên giường của cậu chủ nhà giàu như Vũ Văn Xung Phong sao?”

Từ Trăn Trăn lập tức hét lớn: “Đủ rồi!” Cô căm ghét nhìn đối phương đầy cảnh giác, “Anh muốn sao nữa?”

Gã chỉnh ngay ngắn chiếc bút giắt ở túi áo trước ngực, ngón trỏ và ngón cái lập lờ vuốt nhẹ, ý tứ rất rõ ràng, còn mang theo sự uy hϊếp: “Gần đây vợ tôi mới sinh, không đủ tiền sữa cho con.”

Lại đòi tiền?

Từ Trăn Trăn nén cơn phẫn nộ: “Lần này anh cần bao nhiêu?”

Người đàn ông giơ tay, biểu thị một con số.

Từ Trăn Trăn nhìn thấy lại nổi nóng: “Anh đừng có quá đáng.”

Đúng là lòng tham không đáy!

Gã vênh mặt không hề che giấu sự tham lam của bản thân, trong đáy mắt ánh lên sự kiên quyết phải đòi bằng được, vừa kiêu ngạo vừa vô lại: “Uống nước nhớ nguồn, tôi quá đáng chỗ nào?”

Gã đánh giá Từ Trăn Trăn một lượt từ trên xuống dưới, “Hiện tại cô là con gái của thị trưởng, ngồi mát ăn bát vàng, sau này nhất định sẽ gả vào nhà quyền quý, vậy thì quan tâm đến người giúp đỡ cô lúc khó khăn đâu phải chuyện gì quá đáng.”

Từ Trăn Trăn im lặng.

Người đàn ông cong khóe miệng, dáng vẻ cuồng vọng không kiêng nể: “Nếu cô cảm thấy tôi quá đáng, tôi nghĩ mình nên đi tìm ngài thị trưởng phân xử.”

Từ Trăn Trăn cắn răng: “Nếu anh dám làm như vậy về sau đừng hòng nhận được một cắc nào từ tôi.” Cô căng thẳng, lòng bàn tay rịn đầy mồ hôi: “Hiện tại tôi không có nhiều tiền vậy, anh đừng xuất hiện trước mắt tôi nữa, chờ điện thoại đi.”

Lúc này gã mới vừa lòng.

Đợi đến khi hai người tự tách ra, một mái đầu tỉa tém nhuộm đỏ chợt ló ra phía sau hành lang. Chẳng phải là Lệ Nhiễm Nhiễm tay trống được xưng là linh hồn thời trang của giới giải trí đó sao?

Dù mới nghe xong toàn bộ sự việc, cô vẫn tò mò quay đầu: “Vừa rồi không phải là con gái của thị trưởng sao?” Cô thề rằng mình chỉ đến thăm Khương Cửu Sênh thôi, chuyện này ngoài ý muốn chứ cô ngay thẳng, lòng dạ không hẹp hòi đâu nha!

Cận Phương Lâm nắm tay cô kéo rời đi: “Đừng quan tâm chuyện của người khác.”

Nhưng cô vẫn muốn hóng!!!

Một tay Lệ Nhiễm Nhiễm nâng cằm, bắt chước dáng vẻ trầm ngầm của Sherlock Homes: “Em cảm thấy hai người họ đang nung nấu âm mưu đen tối gì đó!” Tự phỏng đoán tự gật gù tán thành, cô cảm thấy sự thật phơi bày ngay trước mắt rồi: “Căn cứ vào kinh nghiệm nhiều năm đọc tiểu thuyết đam mỹ của em, có lẽ tay bác sĩ kia nắm được nhược điểm gì đó của Từ Trăn Trăn rồi.”

Cận Phương Lâm xoa đầu cô, Nhiễm Nhiễm nhà anh ngày nào cũng suy nghĩ mấy chuyện không đứng đắn.

Vừa nhắc đến đam mỹ, Lệ Nhiễm Nhiễm lại nhịn không được thao thao bất tuyệt: “Hôm qua em mới xem một truyện cũng có nội dung như vậy, em thụ vì muốn lật bản án cho ba mẹ mà ngụy tạo chứng cứ, tuy rằng lừa gạt được cảnh sát và luật sư, nhưng lại để anh công nắm được nhược điểm, sau đó anh công lấy đó làm lý do cưỡng ép em thụ, lên giường trước yêu sau…”

Đang nói đến phấn khích đột nhiên cô cảm thấy sau lưng mình lạnh toát.

Cận Phương Lâm giữ chặt cô lại, hai người đều đeo khẩu trang, trong mắt anh hiện lên một tia nguy hiểm. Lệ Nhiễm Nhiễm tránh né theo bản năng, hết nhìn trời ngó đất lại ngắm người qua kẻ lại.

“Đưa điện thoại cho anh.” Cận Phương Lâm nói.

Dù anh ôn tồn không hề dữ dằn, nhưng Lệ Nhiễm Nhiễm nhìn thấu bụng dạ xấu xa của anh rồi, ra sức lắc đầu nguầy nguậy, tay giữ chặt di động không đưa.

Tuyệt đối không thể đưa! Cận Phương Lâm sẽ xóa đi món ăn tinh thần của cô mất!

Cận Phương Lâm nghiêm mặt, gằn từng chữ: “Lệ Nhiễm Nhiễm.”

Lệ Nhiễm Nhiễm kinh hãi lập tức xoa xoa tay làm nũng: “Chỉ còn lại một chương ngoại truyện có “thịt” thôi, anh để em xem xong được không? Lâu lắm tác giả mới thả cửa, em canh mãi mới lấy về được bản đầy đủ không bị cắt.”

“Bản chưa cắt?”

Tiêu rồi chưa đánh đã khai! Ánh mắt Lệ Nhiễm Nhiễm đảo quanh, vô cùng chột dạ.

Cận Phương Lâm bị chọc tức đến bật cười: “Bản chưa bị cắt phải không, về nhà anh xem với em.”

Cô nào dám, để anh xem xong thì cô cũng bị “ăn” sạch chứ còn à.

Lệ Nhiễm Nhiễm nhớ lại thời mình còn độc thân, làm một chị đại đầu đội trời chân đạp đất, phá tổ ong lái máy bay, cả học viện nghệ thuật có ai không gọi cô một tiếng “chị Nhiễm”. Từ khi có gia đình rồi, muốn xem truyện đầy đủ xôi thịt cũng phải lén lén lút lút, đúng là thời thế thay đổi!

Haizzz! Cô hít một hơi thật sâu rồi run rẩy đưa điện thoại cho Cận Phương Lâm: “Ai ya làm chú dê nhỏ của ông chủ độc tài thật khổ quá mà.”

Cận Phương Lâm xoa đầu cô: “Ngoan.”

Sau đó, cô đành trơ mắt nhìn ngoại truyện đầy “thịt” của mình bị xóa sạch sẽ, bày ra dáng vẻ cực kì bi thương: “Em vào nhà vệ sinh khóc đây.”

Bả vai Lệ Nhiễm Nhiễm run rẩy, mặt mày ủ rũ cúi gằm, hồn bay phách lạc liêu xiêu bước vào nhà vệ sinh.

Cận Phương Lâm đứng bên ngoài chờ cô, khóe miệng nhẹ cười, trong ánh mắt đong đầy cưng chiều.

Vừa vào nhà vệ sinh, Lệ Nhiễm Nhiễm như hồi máu sống lại, chui vào phòng trong cùng khóa chặt cửa, đặt mông ngồi lên bồn cầu rồi gọi điện, thì thào từng tiếng: “A a a a! Tô Khuynh, bản full xôi thịt của tôi bị Cận Phương Lâm xóa mất rồi, cô còn lưu không? Cái truyện công thụ trong phòng tắm đó, mau gửi cho tôi đi, online chờ luôn đây này, nhớ cài mật mã đấy! À đổi tên tệp luôn đi, đổi thành Tản! Văn! Hiện! Đại!”

Tô Khuynh cạn lời.

Trong đoàn người xếp hàng trước cửa khu lấy thuốc, có một cô gái áo vàng đang cầm điện thoại, mê mẩn chìm vào thế giới phim ảnh, mặc kệ ồn ào ngoài kia.

Đằng sau cô là một cô gái trẻ tóc ngắn đeo một cặp kính tròn. Sau một hồi chăm chú quan sát, cô không nhịn được rướn người lên, liếc qua màn hình điện thoại của cô gái áo vàng: “Cô cũng xem “Đại Đường” sao?”

Đều cùng là fan một người, tự nhiên trở thành thân thuộc.

Cô gái áo vàng vô cùng kích động đưa một tai nghe cho cô gái kia, hưng phấn nói: “Tôi là fan cuồng của Vấn.”

“Tôi cũng vậy, xem không sót tập nào.” Hai cô gái ánh mắt tỏa sáng, “Có thể nhìn thấy vẻ tuấn tú ngời ngời của Tô Vấn nhà tôi, dài một nghìn tập cũng theo.”

Tri kỷ!

Cô gái áo vàng đồng ý: “Tô Vấn diễn vô cùng xuất sắc, có thể khiến tôi bỏ qua nội dung máu chó này.”

“Chứ sao, bàn về diễn xuất, Tô Vấn của chúng ta cũng đâu thua ai.” Nhắc đến thần tượng, hai cô gái vô cùng hợp cạ, bắn như súng liên thanh, “Nhưng mà đoàn phim chọn vai nữ chính diễn cặp với anh ấy nát quá!” Cô bực lắm!

Cô gái áo vàng nghệt mặt: “Ý cậu là Cảnh Sắt á?”

“Đúng vậy, xem cô ta diễn mà tôi ngứa cả mắt.” Cô gái đeo kính trừng mắt thật lớn, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó đầy ghét bỏ, “Tạ Đãng nói không sai, diễn xuất của Cảnh Sắt giống như ăn rau muống bị nghẹn một nửa, hận không thể nhả ra, nhả ra rồi vẫn thấy cồn cào ruột gan, xem xong tôi còn không ăn nổi cơm.”

Cô gái luyên thuyên mấy lời vô cùng khó nghe.

Đột nhiên ông cụ bên cạnh bất bình gõ mạnh cây ba-toong xuống đất, hắng giọng nói đầy hùng hồn: “Không thích thì đừng xem, đâu ai ép cô?”

Hai cô gái nhìn sang cụ ông.

Ông cụ mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, đầu đội mũ len, ít nhất cũng đã sáu bảy mươi tuổi nhưng tinh thần vẫn rất minh mẫn. Ông nghiêm mặt lý luận với hai cô gái: “Với lại diễn xuất của Cảnh Sắt kém chỗ nào? Ngoài Cảnh Sắt ra, còn ai trên đời này có thể lột tả được vẻ đẹp tuyệt thế của công chúa Đường Bình chứ?”

Ha hả! Cái này không phản bác được rồi!

Cô gái mặc áo vàng gãi mũi: “Ông là fan của Cảnh Sắt sao?”

Ông cụ một thân chính nghĩa, sống lưng thẳng tắp như cây tùng, giọng nói sang sảng như chuông vang: “Đúng vậy, tôi chính là fan cuồng của con bé.” Ông vô cùng tức giận: “Mấy đứa chê diễn xuất của Sắt Sắt không tốt, là do ghen tị với sắc đẹp của con bé thôi.”

Được rồi, nhìn qua đã biết là fan não tàn. Hai cô gái trẻ không đôi co thêm nữa.

Cụ ông này chính là ông cụ Từ hôm nay đến bệnh viện làm kiểm tra. Nghe người khác chê bai cháu gái ngoan ngoãn của mình sao có thể không tức giận cơ chứ?

Càng nghĩ càng tức, ông Từ gọi một cú điện thoại: “Ông Tạ hả, là tôi Từ đây.”

Ông Tạ chính là thầy Tạ Mộ Chu.

Sau khi về hưu, ông Từ vẫn luôn ở nhà nhàn hạ hưởng phú quý, không có việc gì làm thì câu cá chăm chim, hoặc đánh Thái Cực Quyền. Tạ Mộ Chu là người có thâm niên trong câu lạc bộ Thái Cực ở Giang Bắc, hai ông tuổi tác không hơn kém nhau là bao nên nhanh chóng trở thành đôi bạn tri kỷ, tâm đầu ý hợp. Tạ Mộ Chu có con lúc về già, nên Tạ Đãng cùng lứa với cháu của ông Từ.

Tạ Mộ Chu đang ở nhà xem weibo của con trai, vừa nhấn thích vừa nghe điện thoại: “Sao vậy ông Từ?”

“Tạ Đãng nhà ông ấy mà,” Ông Từ ấp a ấp úng.

Tạ Mộ Chu vừa nghe đến con trai cưng của mình, đột nhiên cao giọng: “Tạ Đãng nhà tôi làm sao?”

Ông Từ nửa đời làm lính, nói chuyện gì cũng rất rõ ràng thẳng thắn: “Cần phải giáo dục lại một chút.”

Đến cáo trạng à!

Tạ Mộ Chu cười khà khà, vờ như không biết gì: “Thằng nhóc nhà tôi lại gây chuyện gì nữa?”

Nhắc đến ông Từ lại bực bội: “Nó nói Sắt Sắt nhà tôi diễn xuất không tốt, còn bảo con bé diễn như ăn rau muống mắc nghẹn. Nghe tổn thương lắm đấy, sau này tôi không bao giờ ăn rau muống nữa!”

Đúng là quá đáng thật! Sao có thể bôi bác rau muống vậy chứ? Rõ ràng giống nấm kim châm mới đúng.

Nhưng đó là cháu ngoại mà ông Từ yêu thương nhất, Tạ Mộ Chu chẳng tiện phán một câu xanh rờn như vậy, cuối cùng đành dịu giọng giảng hòa: “Đãng Đãng bị tôi chiều hư mất rồi, mồm miệng tép nhảy có biết giữ kẽ đâu, tính tình còn bướng bỉnh nữa, ông so đo với thằng oắt đó làm gì? Cứ coi lời nó nói như đánh rắm một cái là được.”

Ông Từ vừa nghe đã biết ông Tạ muốn bao che khuyết điểm, cũng không nổi giận mà cười khà khà: “Vậy sao được, tôi cũng đâu thể xem con trai ông là cái rắm được.”

Tạ Mộ Chu cạn lời! Còn cắt câu lấy nghĩa như vậy được sao?

Đang suy nghĩ xem nên trả lời lại thế nào, đầu bên kia điện thoại đã truyền tới một giọng nữ yểu điệu: “Ông nội.”

Là cháu gái của ông Từ.

Ông cụ thấy cháu gái đến bèn ném lại một câu: “Không nói với ông nữa, con ông tự mình dạy đi.”

Sau đó cúp điện thoại.

Phía bên kia, ông Tạ lại đổi một nick ảo khác đi nhấn thích cho weibo của Tạ Đãng, Đãng Đãng nhà ông là tốt nhất, ý kiến lên phường!

Cuối tuần này đến ngày ông Từ phải đi kiểm tra định kỳ, con cái đều bận rộn nên cháu nội đi cùng ông.

Từ Trăn Trăn lấy thuốc xong thì ngoan ngoãn chạy đến bên ông Từ: “Ông nội, để con đỡ ông.”

“Không cần, ông đi đứng còn khỏe lắm.” Ông Từ chống gậy hướng về phía thang máy, muốn ghé qua khoa Giải phẫu Thần kinh thăm cháu trai cả.

Từ Trăn Trăn vội vàng theo phía sau: “Ông nội, buổi chiều ông có kế hoạch gì chưa, con đi với ông nhé.”

Cô ta nói chuyện dịu dàng mềm mại, cố gắng hết sức để lấy lòng.

Ông Từ cũng không để ý, thuận miệng từ chối: “Không cần đi với ông, buổi chiều ông đi chơi cờ vây với Sắt Sắt.”

Từ Trăn Trăn cắn răng, trong lòng ấm ức khó chịu. Tám năm cô ta bước chân vào nhà họ Từ, gia đình họ vẫn dửng dưng coi cô như người ngoài. Bất kể cô ta cố gắng thế nào cũng chẳng thể thân thiết và hòa hợp nổi.

Ông Từ sải bước đi về phía trước, sau đó gọi điện cho cháu ngoại, ôn tồn hỏi han bằng giọng chan chứa yêu thương: “A lô, Sắt Sắt à, con xuống máy bay chưa?”