Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt

Chương 460: - 461

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.- Chương 460: Vợ quản nghiêm, không biết nhà họ Kỷ lấy đâu ra dũng khí. -

Người bị chỉ là Ôn Phong Miên và Kỷ Nhất Hàng.

Người đàn ông trung niên được bè phái của Kỷ Nhất Nguyên – bè phái có thế lực mạnh nhất nhà họ Ký hiện giờ cử đến.

Chúng đã theo dõi Kỷ Nhất Hàng từ rất lâu rồi. Chỉ đợi ông và ôn Phong Miên gặp nhau, sau đó chúng sẽ bắt hai anh em ông lại. Không ai biết được sau 20 năm, rốt cuộc năng lực của Ôn Phong Miên còn bao nhiêu.

Nhưng không chỉ dựa vào việc Ôn Phong Miên bồi dưỡng ra hai thủ khoa đầu vào mà có thể chứng minh trí thông minh và thiên phú của ông vẫn còn.

Tuyệt đối không thể để Ôn Phong Miên còn sống mà vào trong phòng nghiên cứu.

Bà Kỷ nghe thấy động tĩnh thì lập tức chạy ra, sắc mặt bà hơi trắng: “Các người muốn làm gì?”

“Bà Kỷ, hỏi thăm theo phép mà thôi.” Người đàn ông trung niên vẫn coi như khách sáo với bà, “Nếu thực sự không có kết quả, chúng tôi sẽ đưa người an toàn trở về.”

Bà Kỷ tức đến run người: “Các người nói dối!”

Năm đó thí nghiệm đảo nhỏ kết thúc, Kỷ Nhất Hàng cũng bị đưa đi như vậy.

Sau khi trở về thì mất nửa cái mạng.

“Không có kẻ phản bội nào hết.” Doanh Tử Khâm cúp máy, đứng dậy, “Cũng không có ai bị bắt cả.”

“Doanh thần.” Hiển nhiên là Kỷ Ly đã nghe bà Kỷ nhắc đến những người này từ lâu. Cô ấy kéo tay Doanh Tử Khâm, “Đừng xung đột với họ, trong đó có cổ võ giả.”

Người mới luyện cổ võ có thể hạ gục một người có đai đen Taekwondo chỉ trong một cú đấm.

Càng đừng nói hai cổ võ giả bên cạnh người đàn ông trung niên kia, tu vi của họ ít nhất là trên mười năm.

Kỷ Ly tham gia vào Super topic mới biết được võ công của Doanh Tử Khâm không tệ. Nhưng người thường thực sự không thể so sánh được với cổ võ giả.

Kỷ Ly lại sợ cô chưa từng nghe đến cổ võ giả, vì thế lại bổ sung thêm một câu: “Họ thực sự sẽ gϊếŧ người đấy.”

Doanh Tử Khâm không đáp lời. Cô ngẩng đầu, nhìn về một hướng, lắc lắc đầu.

Kỷ Ly chú ý đến động tác này của cô: “Doanh thần, em nhìn gì vậy?”

Doanh Tử Khâm dời mắt: “Không có gì, cổ hơi mỏi, cử động chút thôi.”

“Ồ, tôi biết cô. Cô là thủ khoa đầu vào, hạng nhất chung kết quốc tế ISC, rất lợi hại. Con cháu nhà họ Kỷ không ai có thể giành được vinh dự như vậy trên trường quốc tế ở độ tuổi như cô.” Người đàn ông trung niên quay người, lạnh nhạt nhìn cô gái, tựa như đang cười mà lại không cười, “Nhưng rất tiếc, dù có nhà họ Mục, nhà họ Nhϊếp, nhà Đệ Ngũ chống lưng cho cô, chuyện nội bộ nhà họ Kỷ, bọn họ cũng không quản nổi.”

Họ căn bản không sợ nhà họ Mục và nhà họ Nhϊếp. Nếu là người ở nhà tổ của nhà Đệ Ngũ, bọn họ còn lùi một bước. Dù sao những người ấy mới thực sự là có thiên phú bói toán, kế thừa và phát triển nhà Đệ Ngũ. Lớp con cháu nhà Đệ Ngũ tách ra kia, tuy được người ngoài biết đến nhưng cũng chỉ là người bình thường.

Nhà họ Kỷ ở Đế đô dựa vào giới cổ võ, lại là cầu nối với giới nghiên cứu khoa học Châu âu. Tính ra thì nhà họ Mục và nhà họ Nhϊếp cũng không đủ so với họ.

“Nội viện ra chỉ thị.” Người đàn ông trung niên không nhìn Doanh Tử Khâm nữa, lấy một tờ giấy trắng ra, bên trên có con dấu màu đỏ, “Ôn Phong Miên, chẳng lẽ ông tưởng đổi họ, rời khỏi nhà họ Kỷ lâu như vậy thì không cần tuân thủ quy tắc nhà họ Kỷ ư?”

Kỷ Nhất Hàng biến sắc.

Nhà họ Kỷ có rất nhiều phòng thí nghiệm những viện nghiên cứu thì chỉ có một, nơi đó phân ra làm ngoại viện và nội viện. Nội viên mới thực sự là nơi đưa ra quyết định cho mọi chuyện.

Mọi hành động của nhà họ Kỷ cũng đều do nội viện phê chuẩn. Nếu thực sự là chỉ thị của nội viện, vậy thì lớn chuyện rồi.

Chỉ cần là người nhà họ Kỷ thì bắt buộc phải tuân thủ mệnh lệnh của nội viện.

“Dù có là kẻ phản bội thì cũng phải có lý do chứ.” Kỷ Nhất Hàng chỉ cảm thấy buồn cười, “Chuyện năm đó cũng không thể trách Phong Miên được. Chẳng lẽ Kỷ Nhất Nguyên có thể quản lý cả nội viện rồi sao?”

Sắc mặt người đàn ông trung niên sầm xuống, ánh mắt ác liệt: “Kỷ Nhất Hàng, mong ông chú ý đến lời nói của mình.”

Nếu chụp cái mũ này lên, kẻ phản bội chính là Kỷ Nhất Nguyên.

“Ôn Phong Miên, ông là nhân viên nghiên cứu số một, thí nghiệm thất bại, ông phải chịu 90% trách nhiệm.” Người đàn ông trung niên lạnh lùng cất lời, “Chết nhiều người như vậy, một mình ông bỏ trốn, chẳng lẽ ông không nên sám hối sao?”

“Không chỉ có mình nhà họ Kỷ đầu tư cho thí nghiệm đảo nhỏ.” Ôn Phong Miên rất bình tĩnh, “Châu Âu và Đại học Đế đô cũng có phần. Tại sao thí nghiệm của tôi thất bại, các người cũng rất rõ.”

“Bớt nói lời dư thừa đi.” Sắc mặt người đàn ông trung niên thay đổi, không muốn nói thêm nhiều lời, “Dẫn đi.”

Hai cổ võ giả bước lên, giơ tay, bắt lấy vai Ôn Phong Miên.

Nhưng còn chưa kịp chạm đến ông thì đột nhiên cánh tay run lên, cứ thế mà ngã xuống, không ngừng co giật trên mặt đất.

Kỷ Ly sợ hết hồn, vội vàng lùi về sau: “Họ làm sao vậy?”

Doanh Tử Khâm xắn tay áo lên, chậm rãi đáp, “Không biết, lên cơn động kinh chăng?”

Cô không hề ra tay, chỉ là mang theo một gốc thảo dược bên người và loại bỏ mùi hương của nó. Thảo dược này chỉ có thể đối phó với cổ võ giả cấp thấp, khiến nội kình trong người họ bạo loạn, không thể ngưng tụ được. Nếu không kịp thời đả thông kinh mạch, rất có khả năng nội kình sẽ bị phê sạch.

Tuy bên cạnh người đàn ông trung niên kia có cổ võ giả đi cùng nhưng ông ta không hiểu về cổ võ.

Ông ta nhìn hai cổ võ giả đang nằm dưới đất, toàn thân cứng đờ. Chưa kịp phản ứng lại, đầu ông ta ăn ngay một cú song phi, cứ thế bị đá bay ra ngoài phòng khách.

Vì sức lực quá lớn, người đàn ông trung niên tức ngực, ngất đi.

Doanh Tử Khâm nhìn Kỷ Ly đang thu chân lại.

“He he he.” Kỷ Ly sờ sờ đầu, hơi ngại ngùng, “Chị sức lớn, cũng từng học đấu đối kháng.”

“Hai bác cũng cho Tiểu Ly học chút võ phòng thân.” Bà Kỷ ôm Kỷ Ly, mím môi, “Phiền phức rồi, chắc chắn chúng sẽ đến nữa.”

Dù Kỷ Nhất Nguyên có dùng thủ đoạn gì khiến nội viện hạ lệnh, họ đều không an toàn.

“Không cần lo.” Doanh Tử Khâm bước lên, chậm rãi đá hai tên cổ võ giả ra.

Sau đó cô ngồi xổm xuống, lấy gậy phơi quần áo, bắt đầu móc túi của người đàn ông trung niên và hai cổ võ giả.

Kỷ Ly hơi khó hiểu: “Doanh thần, em làm gì vậy?”

“Lấy tiền mua cửa.”

***

Một bên khác.

Nhà họ Nhϊếp.

“Thiếu gia.” Hành lễ xong, Vân Sơn gãi gãi đầu, “Nhà họ Kỷ đi rồi, có điều đều bị đánh cho sấp mặt. Thằng ba còn ở đó trông chừng, em về đây báo cho anh một tiếng.”

Bọn họ vẫn luôn đề phòng người nhà họ Kỷ.

Nói thật, những cổ võ giả mà nhà họ Kỷ giới cổ võ phái đến phần lớn đều là võ đồ.

Cổ võ giả cũng phân cấp bậc, được phân chia dựa theo số năm tu luyện và tu vi cao thấp.

Võ đồ chính là cấp bậc thấp nhất, còn chưa đủ năm năm tu vi.

Vân Sơn cảm thấy anh ta có thể đánh chết mười võ đồ chỉ bằng một tay. Thực sự không biết nhà họ Kỷ lấy đâu ra dũng khí nữa.

Phó Quân Thâm gật đầu.

Anh liếc chiếc điện thoại đang rung, cầm lên.

“Thằng Phó, Tử Khâm có ở cạnh cháu không đấy?” Ông cụ Chung không gọi được cho Doanh Tử Khâm nên gọi cho Phó Quân Thâm. Ông cụ rất lo lắng, “Ban nãy ông nghe thấy bên phía con bé có tiếng động, sau đó điện thoại bị cúp. Không có việc gì chứ?”

“Không sao ạ.” Phó Quân Thâm cười nhẹ, “Cháu đang trông chừng em ấy, không để em ấy làm bậy đâu.”

“Ừ, ừ.” Ông cụ Chung cũng tin, “Ông nghe nói người nhà Phong Miên đến tìm nó hả? Thế nào rồi?”

Tuy rằng lúc đó Ôn Phong Miên luôn ở trên đảo bí mật thực hiện thí nghiệm nhưng ông cũng có ra ngoài, còn ở lại Đại học Đế đô mấy ngày nữa.

Trùng hợp lúc ấy ông cụ Chung cũng đến Đại học Đế đô, vì thế ông mới cảm thấy Ôn Phong Miên trông quen quen.

Chỉ là vì tính bảo mật rất cao, ông không biết nhà họ Kỷ.

“Cũng ổn ạ.” Phó Quân Thảm trả lời, “Họ đang ăn cơm, người nhà của bác Ôn rất tốt với bác ấy.”

Lúc này ông cụ Chung mới yên tâm, ngắt máy.

“Thiếu gia.” Vân Sơn cẩn thận nói, “Anh dám nói những lời này với Doanh tiểu thư không?”

“Ừm, không dám.”

Đôi mắt hoa đào của Phó Quân Thâm cụp xuống, cong môi, cười đến yêu nghiệt, “Cô ấy quản lý tôi đấy.”

Vân Sơn: “…”

***

Nhà họ Kỷ.

Cuối cùng người đàn ông trung niên không công mà lui, lại còn tổn hại hai cổ võ giả, khiến Kỷ Nhất Nguyên rất tức giận.

“Chẳng lẽ ông ta có thiên phú cổ võ?” Kỷ Nhất Nguyên nghĩ đi nghĩ lại mà vẫn không ra, “Tuy hai cổ võ giả này không mạnh nhưng cũng là cổ võ giả.”

Chỉ có cổ võ giả mới có thể đối phó với cổ võ giả.

Người đàn ông trung niên ăn một đá của Kỷ Ly đầu vẫn còn đau: “Xin lỗi, lão gia, thuộc hạ không biết.”

“Không thể đi bắt nữa, nếu không sẽ khiến viện trưởng chú ý. Trực tiếp phái người nói với Ôn Phong Miên, ông ta có thể vào viện nghiên cứu.” Sắc mặt Kỷ Nhất Nguyên âm trầm, “Nhưng chúng ta có một điều kiện.”

“Dự án thí nghiệm với bên châu Âu kia, giao cho ôn Phong Miên. Ông ta hoàn thành nó thì mới có thể tiếp tục thí nghiệm năm xưa.”

Kỷ Nhất Nguyên không nắm nội viện trong tay nhưng mấy phó viện trưởng trong nội viện đều đứng về phe ông ta.

Viện trưởng trung lập, không thiên vị bất cứ ai, chỉ xem kết quả mà thôi.

Người đàn ông trung niên hơi nghi ngờ: “Lão gia, ngài nói đến dự án thí nghiệm đó sao?”

Theo ông ta được biết, vì thiếu vài nguyên liệu nào đó, dự án thí nghiệm đó 100% sẽ thất bại.

Một khi thất bại, bên châu Âu trách tội, nhà họ Kỷ cũng không gánh nổi trách nhiệm. Vì thế không ai trong nhà họ Kỷ dám động đến dự án ấy.

Mắt Kỷ Nhất Nguyên híp lại, hừ một tiếng: “Đúng thế.”

Nhà họ Kỷ cần một người gánh tội. Nếu Ôn Phong Miên đã trở lại, không chọn ông thì chọn ai?

- Chương 461: Kết cục của Doanh Nguyệt Huyên. -

Kỷ Nhất Nguyên cũng đăng ký tham gia vào thí nghiệm trên đảo năm đó.

Tuy rằng được tuyển, nhưng cuối cùng, ông ta cũng chỉ có thể ở ngoài đợi, khu trung tâm là nơi ông ta căn bản là không thể vào được.

Có điều Kỷ Nhất Nguyên cũng may mắn, may mà cuối cùng ông ta không đi vào. Nếu không, bây giờ người nằm trên giường bệnh chính là ông ta.

Kỷ Nhất Nguyên cũng đi điều tra nguyên nhân tại sao Ôn Phong Miên có thể sống sót được, thậm chí, ông ta còn nghi ngờ liệu có phải có cổ y giải cứu ông hay không.

Mấy nhân viên nghiên cứu qua đời năm đó, đến giờ xương cốt vẫn còn có phóng xạ.

Nhất là khói độc DEATH, nhà họ Kỷ cũng cất vào trong góc, không dám động vào.

Nhưng Kỷ Nhất Nguyên điều tra rất lâu, mọi chứng cứ đều chứng minh Ôn Phong Miên một mình lên thân tàn đến huyện Thanh Thủy.

Sau này có vợ, vợ ông còn dẫn theo con gái lớn bỏ đi. Không gì thảm bằng. Nếu còn có ai giúp đỡ Ôn Phong Miên, ông ta có thể sống ở huyện nghèo Thanh Thủy kia lâu như vậy sao?

Trong mắt Kỷ Nhất Nguyên tràn ngập chết chóc.

Khó khăn lắm ông ta mới có địa vị như bây giờ ở nhà họ Kỷ, ông ta tuyệt đối không thể vì Ôn Phong Miên mà khiến tất cả công sức biến thành giỏ trúc múc nước được.

Bắt buộc phải trừ khử Ôn Phong Miện.

Vốn dĩ, bên cạnh ông ta có hai cổ võ giả tu vi trên mười năm. Nhưng khoảng thời gian trước, không biết trong giới cổ võ có biến động gì đó. Không được gia tộc mời đến, Kỷ Nhất Nguyên cũng không có tư cách vào giới cổ võ. Ông ta chỉ nghe ngóng được là có liên quan đến Tư Pháp đường thôi.

Gia tộc cổ võ từ lớn đến bé đều gọi cổ võ giả đang ở bên ngoài về, chỉ còn lại võ đồ có thực lực kém nhất.

Võ đồ đối phó với đại đen Taekwondo quả thực nhẹ nhàng, đơn giản nhưng cũng không biết có thể ám sát thành công Ôn Phong Miên không? Âm thầm, lặng lẽ thì tốt, nếu đánh rắn động có thì đúng là được không bằng mất.

“Đi, lên diễn đàn NOK.” Kỷ Nhất Nguyên cẩn thận suy nghĩ, trầm ngâm: “Treo thưởng trước đi đã, đừng nói là gϊếŧ ai, đăng một phần tin tức lên.”

“Chỉ định tay súng hoặc thôi miên sư, sát thủ thì thôi, dễ bị phát hiện lắm.”

Tay súng chỉ cần đủ trang bị, có cách xa mấy trăm mét thì cũng có thể bắn vỡ sọ mục tiêu.

Thôi miên sư thì an toàn hơn.

Người đàn ông trung niên gật đầu: “Vâng thưa lão gia.”

“Đúng rồi, còn nhà họ Doanh ở thành phố Hồ nữa.” Kỷ Nhất Nguyên cau mày, “Bây giờ rốt cuộc là thế nào?”

Bởi vì Ôn Phong Miên, ông ta xem hết “Tình vạn dặm”, nhưng kết quả cuối cùng lại không như ông ta nghĩ.

“Lão gia, ngài bảo tôi theo dõi tin tức trên mạng, tôi xem rồi.” Người đàn ông trung niên nói, “Cô con nuôi mà Doanh phu nhân yêu thương hết mực thực chất là con riêng. Hình như bây giờ Doanh phu nhân đang nằm viện, vẫn chưa tỉnh lại.”

“Vậy ư?” Kỷ Nhất Nguyên càng nhíu chặt mày hơn, “Vậy gia chủ đâu?”

“Vốn dĩ đã có nguồn gan phù hợp.” Người đàn ông trung niên trả lời, “Nhưng bây giờ bệnh viện không tìm thấy cô con riêng kia đâu, phẫu thuật chỉ có thể lùi lại, e rằng nhà họ Doanh không kiên trì được bao lâu nữa.”

“Chậc.” Kỷ Nhất Nguyên cười lạnh, “Thôi bỏ đi, còn định hợp tác với nhà họ Doanh một chút, nhưng xem ra là không cần thiết rồi.”

Tuy ông ta không buồn đi lôi kéo Doanh Tử Khâm, nhưng cũng không nghĩ đến việc động vào. Nhà họ Kỷ có hợp tác với Đại học Đế Đô, Doanh Tử Khâm lại là hạt giống mà Đại học Đế đô rất coi trọng.

“Tôi đã có chút manh mối về dự án thí nghiệm cạnh tranh với Kỷ Nhất Hàng rồi.” Kỷ Nhất Nguyên lại dặn dò, “Mời Nhan tiểu thư đến đây một chuyến, tôi thương lượng với cô ấy.”

Lần này, ông ta nhất định phải tóm gọn Ôn Phong Miên và Kỷ Nhất Hàng, để cho họ không thể trở mình được nữa.

Sau khi hành lễ, người đàn ông trung niên đi xuống chuẩn bị.

***

Thành phố Hồ.

Ngày đó, sau khi Doanh Nguyệt Huyên rời khỏi nhà tổ của nhà họ Doanh, cô ta trở về căn nhà Tỉnh Hồng Trinh thuê. Nhưng cô ta không thể vào được.

Chủ thuê nói cho cô ta biết, Tỉnh Hồng Trinh trả phòng rồi.

Trên người Doanh Nguyệt Huyên có vài chiếc thẻ, vì thế, cô ta chỉ đành ra ngân hàng rút tiền. Song tiền cũng không thể rút được.

Bởi vì những chiếc thẻ này đều là thẻ phụ của Doanh Chấn Đình và Chung Mạn Hoa. Dưới sự chèn ép của giới kinh doanh, tất cả tài sản của nhà họ Doanh đều bị đóng băng hết, cô ta đương nhiên là không thể dùng được.

Doanh Nguyệt Huyên triệt để hoảng loạn. Trước đây, cô ta muốn thay thế Doanh Tử Khâm hoàn toàn, muốn trở thành đại tiểu thư nhà họ Doanh, để ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung trên người cô ta.

Nhưng bây giờ liên tiếp xảy ra biến động, Doanh Nguyệt Huyên chỉ mong nửa đời sau không cần lo chuyện ăn uống mà thôi.

Nhưng suy nghĩ này cũng không thể thành hiện thực.

Đến một nơi để ở, cô ta cũng không có.

Hôm nay là ngày thứ ba Doanh Nguyệt Huyên lang thang ở bên ngoài.

Trong cơn đói cồn cào, cuối cùng cô ta cũng đã gọi được cho Tỉnh Hồng Trinh.

Doanh Nguyệt Huyên thấp giọng nói: “Mẹ, mẹ đang ở đâu? Con hết tiền rồi, mẹ có thể cho con ít tiền không?”

“Cô nói cái gì?” Ở đầu dây bên kia, dường như Tỉnh Hồng Trinh rất ngạc nhiên, “Chẳng phải cô là đại tiểu thư của nhà họ Doanh sao? Liên quan gì đến tôi? Tại sao tôi phải quản cô? Tiền do tôi tự lấy được, tại sao tôi phải cho cô?”

Câu này khiến Doanh Nguyệt Huyên như bị sét đánh.

Cô ta không thể tin được: “… Mẹ?”

“Được rồi, tôi sắp phải rời nước Hoa rồi.” Tỉnh Hồng Trinh vẫn còn kiên nhẫn mà nói thêm một câu, “Số điện thoại này tôi không dùng nữa nên cô đừng có gọi. Tôi chưa từng nuôi cô, mẹ cô là Chung Mạn Hoa.”

Cuộc điện thoại cứ thế bị cúp.

Gọi lại, chỉ nhận được thông báo là số máy không tồn tại.

Tỉnh Hồng Trinh xóa số điện thoại này rồi.

Sắc mặt Doanh Nguyệt Huyên trắng bệch, mồ hôi lạnh tuôn như mưa. Cô ta không ra nước ngoài được, cũng không lên đại học được.

Bây giờ trên người cô ta không có tiền, không ai cần cô ta nữa, cô ta nên làm gì bây giờ?

Doanh Nguyệt Huyên mím môi, đến nơi mà cô ta ở hôm qua, chậm rãi ngồi xuống. Doanh Nguyệt Huyên ôm đầu, không nhịn được mà khóc thất thanh.

Doanh Nguyệt Huyên không ngốc. Cô ta biết bức thư kia nhất định được gửi

đến từ bên Doanh Tử Khâm.

Nếu ngay từ đầu, cô ta không làm gì, biết dừng đúng lúc thì tốt rồi.

Nếu cô ta ngoan ngoãn ở nhà họ Doanh, không chọc vào Doanh Tử Khâm thì chuyện cũng không ra nông nỗi này.

Bây giờ cô ta không chỉ không giành được nhiều hơn mà ngược lại, còn mất đi tất cả. Nhưng trên đời này làm gì có nếu như?

***

Vân Sơn nhận được tin tức ở thành phố Hồ liền báo cáo cho Phó Quân Thâm: “Thiếu gia, trên người Doanh Nguyệt Huyên không có nhiều tiền, cô ta bắt đầu đi lang thang rồi.”

Người phụ nữ Tỉnh Hồng Trinh kia cũng thực sự nhẫn tâm, từ đầu đến cuối không để Doanh Nguyệt Huyên vào mắt.

Không như Chung Mạn Hoa, ít nhất bà ta còn từng yêu thương Doanh Nguyệt Huyên mười mấy năm. Đúng là mẹ nào con nấy.

Phó Quân Thâm gật nhẹ, ngón tay gõ nhẹ lên bàn: “Bên hải quan thế nào rồi?”

“Đang theo dõi sát sao.” Vân Sơn gật đầu, “Chắc chắn Tỉnh Hồng Trinh không thể xuất cảnh được.”

Họ vẫn không động đến Tỉnh Hồng Trinh là vì muốn lợi dụng bà ta, lật đổ nhà họ Doanh.

Tài sản mà Tỉnh Hồng Trinh di dời từ nhà họ Doanh đến lúc đó phải giao cho Doanh Thiên Luật.

Hơn nữa, năm đó chính Tỉnh Hồng Trinh đã xúi bẩy Doanh Lộ Vi ném Doanh Tử Khâm đi, sao họ có thể tha cho bà ta được?

Qua hơn hai mươi năm là hết thời hạn tố tụng, nhưng chỉ dựa vào việc bà ta tự ý di dời tài sản cũng đủ để tống bà ta vào tù rồi.

Phó Quân Thâm nhàn nhạt ừm một tiếng.

Lúc chuẩn bị rời đi, Vân Sơn không nhịn được mà quan tâm hỏi một câu: “Thiếu gia, cũng ba ngày rồi anh chưa gặp Doanh tiểu thư nhỉ?”

Dạo này Doanh Tử Khâm luôn đi theo Ôn Phong Miên xử lý chuyện nhà họ Kỷ, vì thế rất bận. Phó Quân Thâm chậm rãi nâng mắt, tựa như cười mà không phải cười.

Giây phút này, Vân Sơn cảm nhận được sự tồn tại của sát khí, chân run lẩy bẩy.

Anh ta lập tức bỏ chạy.

Anh ta câm miệng, anh ta không thể bị ám sát được.

***

Một bên.

Nhà của Kỷ Nhất Hàng.

Kỷ Nhất Nguyên không phái người qua nhưng người của nội viện lại đến.

Nội viện đồng ý đề nghị kia của Kỷ Nhất Nguyên không phải do thiên vị ông ta mà vì đây quả thật là một đề nghị hay.

Dự án thí nghiệm kia mãi mà không có người nhận cũng là một vấn đề.

Đúng lúc Ôn Phong Miên trở lại, để ông lấy công chuộc tội.

Như vậy, đến khi giao kết quả thí nghiệm cho bên châu Âu, chưa thí nghiệm được, họ cũng tiện thể đẩy Ôn Phong Miên ngã ngựa.

Nhưng nếu thành công, nội viện sẽ bảo vệ ôn Phong Miên, cử cổ võ giả đến, vả lại còn khen thưởng nữa.

Cạnh tranh ở nhà họ Kỷ khốc liệt như vậy đấy, nếu không có chút bản lĩnh thì đừng hòng tồn tại tiếp.

“Phong Miên, em tuyệt đối đừng nhận thí nghiệm này.” Sau khi tiễn người của nội viện đi, Kỷ Nhất Hàng vỗ mạnh lên bàn, tức đến bật cười, “Kỷ Nhất Nguyên cố ý. Ông ta biết thí nghiệm này không ai có thể hoàn thành được nên cố ý để em làm.”

Bà Kỷ cũng cất lời, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng: “Đúng là không thể nhận, nhận là chết đấy. Em đi hỏi chỗ bố xem có thể đẩy đi được không.”

Những năm qua, Kỳ Nhất Nguyên giở quá nhiều trò mèo. Ông ta mượn một vài dự án thí nghiệm, sử dụng cùng một phương pháp, khiến mấy đối thủ mạnh của mình ngã ngựa.

Không thể phòng bị nổi.

Đặc biệt là Kỳ Nhất Nguyên đã lôi kéo được không ít nhân tài nghiên cứu, nhà họ Kỷ vẫn chưa có ai có thế lực ngang hàng với ông ta.

Ngược lại Ôn Phong Miên lại không nói gì. Ông nhìn tài liệu mà nội viện gửi đến, như suy nghĩ gì đó.

“Hai bác không cần lo đâu.” Doanh Tử Khâm tựa lưng vào ghế, mặt mày lười biếng, “Thí nghiệm này, cháu và bố sẽ nhận.”