Tình cảm anh em mười mấy năm sao có thể bị một người ngoài phá hỏng được?
Huống chi ông ta cũng chỉ nói mồm mà thôi, Doanh Tử Khâm cũng không nghe thấy, có tổn thất gì chứ?
Quản gia làm việc ở nhà họ Doanh gần 30 năm rồi, ông ta đã sớm coi mình là người nhà họ Doanh.
Dù là Doanh Chấn Đình hay Chung Mạn Hoa thì cũng đều nghe ý kiến của ông ta.
Quan trọng nhất là làm việc ở nhà họ Doanh, bao ăn bao ở, một tháng được 500 nghìn tệ tiền lương, chỉ cần chỉ huy người hầu làm việc, sắp xếp mọi sự vụ trong nhà tổ mà thôi.
Nếu ông ta bị nhà họ Doanh đuổi việc, đi đâu tìm một công việc tốt như vậy nữa?
Huống chi nhà họ Doanh là một trong bốn gia tộc lớn.
Người làm của một trong bốn gia tộc lớn bị đuổi việc, những gia tộc khác tránh như tránh rắn rết còn chẳng kịp, đương nhiên là sẽ không thuê rồi.
Dù thế nào đi chăng nữa, quản gia cũng không muốn rời khỏi nhà họ Doanh.
"Chỉ nói mấy câu?" Doanh Thiên Luật nắm cổ áo của quản gia, ép ông ta đứng dậy, lạnh nhạt nói: "Xem ra ông đã làm rất nhiều lần rồi, đều đã muốn sao được vậy, cảm thấy không cần thiết nữa rồi."
Sắc mặt quản gia thay đổi: "Đại thiếu gia, tôi không..."
"Tất cả qua đây." Doanh Thiên Luật không nhìn Doanh Nguyệt Huyên, gọi người làm trong nhà: "Đứng cho ngay ngắn."
Nhóm người làm nào dám tiếp tục khinh suất, lập tức chạy qua.
Có người nghỉ thay ca và xin nghỉ phép, thêm cả thợ làm vườn, tổng cộng 25 người.
"Bình thường mấy người còn nghe thấy ông ta nói những gì?" Doanh Thiên Luật quét mắt một vòng: "Nói ra, nếu không thì biến khỏi đây cùng ông ta."
Nghe đến đây, sắc mặt của quản gia càng trắng hơn, thân thể không nhịn được mà run rẩy.
"Quản gia nói Nhị tiểu thư chỉ được cái xinh đẹp mà thôi, ngày ngày trái thì ve vãn anh này, phải thì tán tỉnh cậu kia, không biết xấu hổ."
"Quản gia còn nói Nhị tiểu thư quả thực không biết lễ nghi, không được phu nhân và lão gia thích là đáng đời."
"Còn có..."
Doanh Thiên Luật căn bản là không nghe tiếp được nữa, anh ta siết chặt nắm đấm, đấm vào mặt quản gia: "Súc sinh!"
Nếu không phải hôm nay anh ta tình cờ nghe được, anh ta thực sự không biết một năm Doanh Tử Khâm ở nhà họ Doanh, đến người làm cũng dám giẫm lên đầu cô.
"Đại tiểu thư." Quản gia bị đánh đến khóe miệng và khóe mắt đều rách ra, ông ta vô cùng sợ hãi: "Đại tiểu thư, cô cầu xin Đại thiếu gia đi."
Doanh Nguyệt Huyên chưa từng thấy Doanh Thiên Luật giận đến vậy.
Lúc cô ta lên cấp hai, bị lũ côn đồ trêu chọc, Doanh Thiên Luật cũng không nhiều lời mà đá bay tên côn đồ đó, đưa vào đồn cảnh sát.
Nhưng không nổi giận như bây giờ.
Hơn nữa, anh ta nổi giận như thế này còn là vì Doanh Tử Khâm.
"Anh, chỉ là mấy câu mà thôi, không cần phải thế này đâu." Doanh Nguyệt Huyên hít sâu một hơi, trong lòng rất khó chịu: "Chú quản gia cũng biết lỗi rồi. Chú ấy ở nhà chúng ta lâu như vậy, không có công lao thì cũng có khổClao."
Doanh Thiên Luật chỉ liếc cô ta một cái, không nói gì. Nhưng cái liếc này lại khiến Doanh Nguyệt Huyên cảm thấy không đúng, cô ta ngẩn ngơ: "Anh?"
"Em biết hồi đó người hâm mộ của Doanh Lộ Vi đã bạo lực mạng em ấy bao lần không?" Doanh Thiên Luật: "Em ấy bị rối loạn lưỡng cực, đây là một loại bệnh tâm lý, bệnh nặng thì sẽ tự sát, em có biết không?"
Tim Doanh Nguyệt Huyên nhảy lên một nhịp, cô ta mím môi: "Em... em không biết."
Ban đầu cô ta còn muốn giúp đỡ Doanh Tử Khâm nâng cao thành tích, cuối cùng phát hiện ra suy nghĩ này của bản thân quả thực là một trò cười.
Sau đó, cô ta không muốn có bất kỳ tiếp xúc gì với Doanh Tử Khâm nữa.
"Tiểu Huyên, em luôn nói mình rất quan tâm đến em ấy, sẽ coi em ấy thành em ruột, nhưng bây giờ xem ra không phải rồi." Doanh Thiên Luật cười khẽ, rất nhạt mà cũng rất lạnh: "Em chỉ nói nhưng không làm."
"Em chiếm thân phận của em ấy, dùng tên và sinh nhật của em ấy, em ấy ở bên ngoài chịu khổ mười mấy năm, những điều này trong lòng em đều rõ, nhưng em vẫn có thể để mặc người khác sỉ nhục, mắng nhiếc em ấy, rồi em lại nói những điều này chẳng đáng là gì."
"Anh coi em là em gái nhưng nếu nói ai là người ngoài thì em mới là người đó."
Doanh Nguyệt Huyên như bị sét đánh, gần như không dám tin tưởng Doanh Thiên Luật sẽ nói như vậy với mình.
Hơn nữa, lại còn trực tiếp nói thân phận của cô ta ra như vậy nữa.
Những người làm không rõ nội tình đều vô cùng kinh ngạc.
Thì ra Nhị tiểu thư mới là Đại tiểu thư thực thụ?!
Chuyện gì thế này?
Người quản gia lạnh toát, đầu không ngừng ong lên. Sao có thể thế được?
Doanh Thiên Luật mới về bao lâu, anh ta đã coi trọng Doanh Tử Khâm hơn Doanh Nguyệt Huyên rồi?
"Với lại khổ lao?" Ánh mắt Doanh Thiên Luật lại rơi xuống người quản gia: "Anh thấy chưa chắc."
Anh ta ngồi xuống sô pha, đợi người làm trước đó đã phái ra ngoài trở về báo cáo.
Tất cả mọi người đều đang rất sợ hãi, không dám lên tiếng.
Nửa tiếng sau, người làm kia trở lại, đưa cho Doanh Thiên Luật vài tờ giấy.
Trên giấy viết rõ những món đồ mà quản gia lấy trong nhà tổ của nhà họ Doanh đi, tất cả đều không lớn nhưng cộng lại cũng lên tới hàng chục triệu.
"Ba mươi lăm triệu." Doanh Thiên Luật lạnh nhạt nói: "Đủ để lập hồ sơ điều tra rồi."
Anh ta đang buồn phiền vì không biết dọn dẹp nhà họ Doanh thế nào, đúng là buồn ngủ gặp mảnh chiếu manh.
Quản gia không ngờ những chuyện này cũng bị lôi ra, ông ta triệt để hoảng loạn: "Đại thiếu gia, tôi sai rồi! Tôi thực sự sai rồi! Cầu xin cậu cho tôi một cơ hội, cầu xin cậu."
Ông ta làm chuyện này rất bí mật.
Những món đồ ông ta lấy từ nhà tổ của nhà họ Doanh đều là những món đồ nhỏ, những món đồ mà Chung Mạn Hoa không để ý đến.
Các người làm lại thuộc quản lý của ông ta, hơn 20 năm rồi cũng không có ai phát hiện ra.
Sau khi bán những món đồ ấy, ông ta tiêu một khoản, số tiền còn lại dùng để chi tiêu trong gia đình ông ta.
"Được, cho ông một cơ hội." Doanh Thiên Luật đứng dậy: "Ông chỉ ra xem còn ai nói Tử Khâm như vậy nữa, được hơn năm người, tôi sẽ không báo cảnh sát."
"Cậu ta, cả cô ta nữa!" Quản gia như bắt được ngọn cỏ cứu mạng: "Những người này đều từng nói, hơn nữa còn nói khó nghe hơn cả tôi!"
Mấy người làm bị gọi tên, trong phút chốc chân mềm nhũn, cũng "rầm" một tiếng, quỳ xuống.
"Tất cả dọn dẹp đồ đạc." Ánh mắt Doanh Thiên Luật lạnh lẽo: "Lập tức cút."
Nói xong anh ta cầm điện thoại lên: "Tôi muốn báo cảnh sát, có người trộm đồ."
"Đại thiếu gia!" Quản gia mạnh mẽ ngẩng đầu: "Chẳng phải cậu nói..."
"Nói cái gì?" Doanh Thiên Luật cúp máy, lại xách cổ áo ông ta lên: "Đi, đi đến đồn cảnh sát."
Cửa lớn mở ra lại đóng vào, không khí lạnh ùa vào trong.
Doanh Nguyệt Huyên sững sờ đứng một mình tại đó.
***
Hôm sau.
Trường Trung học Thanh Trí.
Sau khi vòng bán kết của ISC bắt đầu, ngược lại Doanh Tử Khâm lại sống cuộc sống dưỡng lão rất nhàn rỗi. Vì không ai thách đấu cô cả.
Cô bỏ suy nghĩ dưỡng lão, còn chủ động thách đấu người khác, nhưng bao gồm cả Amanda xếp thứ hai trên bảng xếp hạng toàn cầu cũng chủ động nhận thua.
Tu Vũ – bạn cùng bàn của Doanh Tử Khâm chỉ có thể trơ mắt nhìn bố Doanh của lớp họ không làm gì, điểm tích lũy vẫn chễm chệ chiếm vị trí thứ nhất.
Tu Vü:"..."
Vô địch cô đơn vậy đấy.
Một bên, cậu đàn em rất không vui, bắt đầu rêи ɾỉ cùng với Đô Đô: "Em không muốn bố Doanh đi giảng bài cho lớp khác, em ích kỷ vậy đấy."
Từ sau khi trở về từ trại huấn luyện ISC ở Để đô, hiệu trưởng luôn muốn cô dạy một lớp cho toàn khối cấp ba.
"Được rồi, dù sao thì cũng chỉ là một tiết mà thôi." Tu Vũ không để bụng: "Đi, chúng ta đến trước chiếm chỗ."
Bây giờ là 14 giờ, còn 30 phút nữa nhưng hội trường gần như đã đầy ắp người. Học sinh lớp 12A19 không ngờ được Doanh Tử Khâm được chào đón như vậy, đừng nói là chiếm chỗ, đến chỗ ngồi suýt nữa là không có ấy chứ.
Giang Nhiên vỗ vỗ quần áo, trực tiếp ngồi trên lối đi.
Đến giờ, hội trường lớn đã chật kín người.
Cảnh tượng này so với lần trước khi Thượng Diệu Chi đến đây tổ chức tọa đàm chỉ có hơn chứ không có kém.
Dù sao thì còn có rất nhiều người không theo đuổi thần tượng, họ có hứng thú với học tập hơn.
Người của lớp xuất sắc bao gồm cả Doanh Nguyệt Huyên cũng có mặt, họ đều ngồi ở phía ngoài cùng bên trái.
Doanh Nguyệt Huyền nhìn Doanh Tử Khâm bước lên bục giảng, lại nghĩ đến những lời Doanh Thiên Luật nói với mình hôm qua, trong lòng không biết là cảm giác gì.
Mà xung quanh cô ta, mọi ánh mắt đều tập trung lên người cô gái.
Có một kiểu người, chỉ cần đứng đó thôi, trời sinh đã tỏa sáng.
Vì suy nghĩ cho cả ban xã hội và ban tự nhiên, Doanh Tử Khâm đã giảng về học tiếng Anh.
Các học sinh đều chăm chú lắng nghe.
"Tiểu Huyên, Doanh thần lợi hại quá!" Nữ sinh bên cạnh Doanh Nguyệt Huyên phấn khích nói: "Phương pháp học tập hệ thống này của cậu ấy cũng rất hữu dụng với chúng ta."
Doanh Nguyệt Huyên không nói gì.
Bốn mươi lăm phút qua rất nhanh, lúc sắp kết thúc bài giảng, giáo viên phụ trách quản lý tiết học này cầm míc và nói: "Các em còn có câu hỏi nào không? Còn năm phút nữa, xin mời các em đặt câu hỏi."
Nghe vậy, các học sinh càng phấn khích hơn những câu hỏi họ đặt ra đều khiến giáo viên dở khóc dở cười.
Ví dụ như: "Doanh thần, cậu thích kiểu con trai nào?", "Doanh thần, có suy nghĩ đến việc tìm bạn trai không?"
"Tôi có một vấn đề cảm thấy khó hiểu, muốn hỏi em...hỏi bạn Doanh Tử Khâm." Lúc này, Doanh Nguyệt Huyên giơ tay lên: "Vấn đề này với tôi rất khó nhưng tôi nghĩ, chắc chắn bạn Doanh Tử Khâm có thể giải được."