Editor:
Nguyetmai
Thành phố Thanh Minh.
Trung tâm thành phố.
Lục Minh và Tiểu Tiểu Kiếm trở về hiện thực.
"Mày nói xem có còn linh thể xuất hiện hay không?"
Lục Minh nhìn chằm chằm mặt đất.
"Không biết."
Tiểu Tiểu Kiếm cũng rất mù mịt.
Thật ra, nó đã học được một chút lực suy diễn, định suy diễn ra vị trí của linh thể, sau đó phát hiện, linh thể xuất hiện hôm nay hoàn toàn...
Không xét đến đạo lý!
Lòi ra một lèo hai mươi linh thể!
Không tính ra là có cái này đó!
Xa xa.
Mấy người tu luyện thò đầu nhìn, vừa rồi bọn họ cảm nhận được số lượng lớn linh thể xuất hiện, mặc dù biết Lục Minh ở đó nhưng vẫn vô thức muốn đến xem.
Lỡ như, lỡ như là thật thì sao?
Sau đó...
Bọn họ nhìn thấy Lục Minh đơn độc đứng nguyên tại chỗ, linh thể gì đó, chẳng có con nào!
"Quả nhiên..."
"Tôi biết không có linh thể mà!"
"Tên Lục Minh này quả nhiên đang lừa gạt..."
"Haiz, trước đây đều nói không thể tin tưởng phụ nữ xinh đẹp, bây giờ ngay cả đàn ông đẹp trai cũng không thể tin nốt... Ngẫm lại mà đau lòng."
"Tên thư sinh Lục Minh này rất xấu xa."
"Đúng thế."
Những người tu luyện lần lượt rời đi.
"..."
Lục Minh trợn mắt.
Anh cũng chẳng trông mong lừa gạt những người tu luyện này đâu.
Dù sao những tên này vẫn tuân thủ quy tắc, bây giờ cũng không xuất hiện kẻ làm loạn, điều anh quan tâm hơn chính là vì sao một lần lại có hai mươi linh thể xuất hiện!
Hơn nữa...
Thực lực cũng không mạnh mẽ lắm!
"Không biết."
Tiểu Tiểu Kiếm suy nghĩ một chút rồi mới lên tiếng: "Những linh thể không giống xuất hiện tự nhiên."
"Nói sao nhỉ?"
Lục Minh ngẩn ngơ.
"Rất kỳ quái."
"Hơi thở của bọn họ không phù hợp với nơi này... Tuy chúng nó đang rất cố gắng dung hợp, nhưng tôi luôn cảm thấy đột ngột..."
"Rất rõ ràng."
"Giống như..."
"Gái nhà lành đột nhiên rơi vào lầu xanh."
Tiểu Tiểu Kiếm trầm giọng nói.
"..."
Lục Minh nhìn nó với ánh mắt kỳ quặc, sau đó bày tỏ sự tán thành: "Mặc dù không biết mày đang nói gì, có điều mày ví von rất tốt."
Lần đầu tiên thấy Tiểu Tiểu Kiếm ví von bản thân với gái lầu xanh.
Rất tốt.
Giác ngộ rất cao.
Tiểu Tiểu Kiếm: "..."
Ông đây chỉ muốn giúp cậu dễ hiểu hơn!
"Lầu xanh, nhà lành..."
Lục Minh rơi vào suy tư.
"Nè, đây chỉ là ví dụ..."
Tiểu Tiểu Kiếm há hốc miệng.
"Tao biết."
Lục Minh tùy ý khoát tay.
Anh cũng không nghĩ đến lầu xanh gì đó, anh chỉ nhạy bén cảm giác được, dường như có một đôi bàn tay lớn ẩn núp trong bóng tối, muốn gây sự!
Ví dụ...
Đám người mặc đồ đen trước đây!
Những tên đó bày trận ở vùng ngoại ô, lại đến trung tâm thành phố!
Lại muốn làm gì đây?!
Còn nữa...
Nếu như linh thể không xuất hiện tự nhiên, vậy chỉ có khả năng là do người đưa vào!
Nếu đưa vào...
Những người đó đưa vào ở đâu?!
Bọn họ không có khả năng đưa vào từ phía trên, bởi vì phía trên đầy thợ săn linh thể năm sao, nếu như đưa linh thể vào từ phía trên, bọn chúng sẽ bị tiêu diệt!
Như vậy...
Chỉ có một khả năng thôi!
...
"Đi thôi!"
Lục Minh bỗng nhiên về nhà, đóng cửa hàng.
Sau đó...
Móc thẻ gốc ra đào đất.
"Nè, thẻ gốc không phải để sử dụng kiểu đó đâu."
Tiểu Tiểu Kiếm muốn phản kháng.
"Câm miệng."
Lục Minh nhíu mày.
Ầm!
Ầm!
Thẻ gốc điên cuồng xoay tròn, đào xuống theo khe hở nứt ra, vòng qua kết cấu cốt thép, đào ra theo nơi xốp mềm một cái hang rất sâu.
Ùng...
Luồng hơi thở lạnh lẽo chợt tăng mạnh.
"Chiếu sáng!"
Lục Minh nói.
"..."
Tiểu Tiểu Kiếm im lặng.
Ông đây đường đường là linh kiếm viễn cổ, không phải công cụ vạn năng đa tính năng ngoài trời gì đó đâu...
Soạt!
Ánh sáng yếu ớt trên thẻ gốc sáng lên, rọi sáng cái hang mới đào ra.
"Tiếp tục đào!"
Lục Minh giao phó.
Ầm!
Ầm!
Thẻ gốc điên cuồng xoay tròn.
Tiếp tục đào xuống theo cái hang.
Luồng hơi thở quái dị và lạnh lẽo vẫn đang không ngừng tăng mạnh, thế giới dưới lòng đất tăm tối, dù sao lần này cũng khác với thám hiểm cổ mộ lần trước.
Lần này, Lục Minh đang đào hang!
Hồi lâu sau.
Cạch!
Âm thanh giòn giã.
Hình như thẻ gốc đào trúng một vật cứng.
Lục Minh đi đến nhìn, tinh thần trở nên nghiêm túc ngay lập tức, đào mãi vài trăm mét, ở nơi sâu nhất trong lòng đất lại xuất hiện một cánh cửa đá cổ xưa!
Đây là gì?
Cổ mộ?
Lục Minh vẫn nhớ cổ mộ dưới trường học đó!
Không ngờ.
Nơi đây cũng có!
Nơi này...
Lục Minh có hơi sởn da gà.
Anh không chỉ nghe thấy những tin đồn đó một lần, trường học xây trên phần mộ gì đó... khu nhà xây trên phần mộ gì đó... nhà máy xây trên phần mộ gì đó...
Anh chẳng bao giờ nghĩ tới, tất cả đều là thật!
Dưới cửa hàng của anh lại có khả năng thật sự có một phần mộ!
...
Điểm này.
Chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy đáng sợ.
Đặc biệt là...
Ở thế giới thần bí này!
Anh nghĩ xem, lỡ như hôm nào đó lúc đang ngủ, một vị cao thủ bồi dưỡng mấy nghìn năm trong cổ mộ thức tỉnh, sau đó leo lên giường của anh...
Ai chịu cho nổi?
...
"Tao có một vấn đề."
Lục Minh chợt nhớ tới một việc: "Có phải mày cũng chui ra từ đây không?"
"..."
Tiểu Tiểu Kiếm im lặng.
Nó ngủ say cực kỳ lâu, vẫn thật sự không hiểu câu chuyện cụ thể, có điều đã từng là một linh kiếm viễn cổ, nó lại mất đi thân kiếm biến thành linh thể...
Trong lúc này đã xảy ra chuyện gì, nó cũng rất tò mò.
Còn về nơi đây...
"Khả năng không lớn."
Tiểu Tiểu Kiếm cảm nhận kĩ lưỡng: "Nơi này không có cảm giác là nhà."
"..."
Lục Minh im lặng.
Vì sao bỗng nhiên lại cảm thấy lông tóc dựng ngược lên nhỉ?
Mày đang ở một cổ mộ, tìm cảm giác là nhà gì chứ?!
...
Trước mắt.
Đây là một cánh cửa đá.
Lục Minh thận trọng dùng thẻ gốc dọn dẹp sạch sẽ đất cát xung quanh, lộ ra cánh cửa đá toàn diện, phát hiện ra những đường vân chưa từng thấy qua được khắc họa trên đó.
Đây là một kết giới cấp năm sao cổ xưa!
Ầm!
Lục Minh thử tấn công.
Không có phản ứng gì.
Cánh cửa đá nhìn có vẻ bình thường, chịu đựng một đòn của Lục Minh lại chẳng có chút phản ứng nào, điều thú vị nhất là ngay cả tiếng ầm vang vốn nên có cũng không có!
Phản hồi này...
"Âm thanh bị triệt tiêu."
Lục Minh tỉnh ngộ.
Cửa đá này sở hữu năng lượng!
Đúng vậy.
Cánh cửa đá nhìn có vẻ bình thường lại có năng lượng hỗ trợ, chỉ có như vậy, nó mới có thể dễ dàng triệt tiêu đòn tấn công của Lục Minh và hiệu quả tạo thành một cách hoàn mỹ!
Mà việc này...
Phải có đầy đủ năng lượng mới có thể làm được!
Nhưng vì sao một cánh cửa đá dưới lòng đất vô số năm lại sở hữu năng lượng chứ?
Mặc kệ nó.
Chỉ cần là kết giới có năng lượng hỗ trợ thì dễ xử hơn.
Soạt!
Lục Minh vung ra một tấm thẻ tan rã.
Rắc!
Cửa đá vang lên âm thanh giòn giã.
Lại nữa!
Lục Minh liên tục ném ra vài tấm thẻ tan rã, cửa đá rung rinh, anh đẩy nhẹ, cửa đá lẳng lặng đã lâu rốt cuộc cũng từ từ mở ra.
"Đây là..."
Lục Minh nhìn thoáng qua, tinh thần chấn động mãnh liệt.
Cổ mộ.
Anh đã có tính toàn trong lòng.
Từ giây phút thấy cánh cửa đá, anh đã đoán được rất có thể ở dưới này sẽ có cổ mộ, có điều Lục Minh chẳng bao giờ nghĩ tới, phạm vi của cổ mộ này...
Ùng...
Thẻ gốc nở rộ ánh sáng.
Lục Minh phóng tầm mắt nhìn tới, lại không nhìn thấy bờ bến.
Đúng vậy!
Không nhìn thấy bờ bến!
Đập vào mắt là từng phần mộ...
Đây không phải là cổ mộ, mợ nó là một cụm cổ mộ!
"Hự..."
Tinh thần của Lục Minh chấn động.
Cụm cổ mộ...
Anh tính đại khái quy mô của cụm cổ mộ, sau đó sợ hãi phát hiện, không chỉ có trung tâm thành phố, dưới toàn bộ thành phố Thanh Minh...
Lại có cổ mộ!
Đợi đã.
Nói như vậy...
Lục Minh chợt phát hiện, có lẽ, cổ mộ mà bọn họ phát hiện phía dưới trường học chỉ là một góc của cụm cổ mộ to lớn này mà thôi!
Nói vậy thì...
Toàn bộ thành phố Thanh Minh nằm trên một cụm cổ mộ!
Nơi này...
"Điên rồi!"
Lục Minh tự lẩm bẩm.
Bà mợ nó!
Anh nên sớm nghĩ tới...
Thành phố Thanh Minh...
Mợ nó cái tên này nghe đã thấy không may mắn rồi!
"Chẳng trách có thể nuôi dưỡng ra rắn lớn."
Tiểu Tiểu Kiếm chấn động toàn thân, hiển nhiên là hưng phấn.
Mặc dù nơi này không phải là nơi nó ngủ say, thế nhưng hơi thở của nơi này rất phù hợp với gu của nó, nhất là nơi nuôi dưỡng ra con rắn lớn kia...
Ha.
Nhất định rất dễ chịu!
Nghĩ tới đây, cả người nó phát sáng, bắt đầu tìm kiếm trong cụm cổ mộ.
Ha.
Chỉ cần tìm được cổ mộ nuôi dưỡng ra con rắn lớn kia, nó có thể tăng thực lực trên diện rộng, thậm chí có thể tăng lên một bậc cũng không chừng!
Nhưng mà.
Đúng lúc này...
Cạch!
Một tiếng vang nhỏ.
Cách đó không xa, trong một phần mộ vang lên âm thanh.
Thình thịch.
Lục Minh thầm giật mình.
Chết tiệt!
Có vật gì sắp chui ra ư?
"Rắn lớn! Rắn lớn!"
Tiểu Tiểu Kiếm hưng phấn.
Đã lâu không cảm nhận được cảm giác được âm khí lấp đầy rồi...
"Câm miệng!"
Lục Minh truyền đến ý nghĩ mắng.
Đây không phải là một cổ mộ, đây chính là cụm cổ mộ!
Anh vốn không biết trong này có gì, có bao nhiêu linh thể, có bao nhiêu vật tùy táng, lỡ như những tên đó đều sinh ra ý thức...
Nghĩ thôi đã thấy sợ được chưa?!
"Yên tâm."
Tiểu Tiểu Kiếm bĩu môi: "Con người sau khi chết sẽ không biến thành linh thể đâu! Cho dù biến thành linh thể thì cũng chẳng liên quan gì đến chủ nhân ban đầu, chỉ là linh thể được nuôi dưỡng ra một cách đơn thuần mà thôi! Với lại, cho dù là cụm cổ mộ, vật tùy táng có tư cách nuôi dưỡng ra linh thể cũng không có mấy đâu..."
"Ha ha."
Lục Minh chỉ cười lạnh lùng.
Đó là do mày chưa thấy lăng Tần Thủy Hoàng...
Nếu như gặp phải một kẻ cuồng mô hình như Tần Thủy Hoàng... Nói không chừng có thể nuôi dưỡng ra cho mày một đội quân linh thể, kiểu còn kèm theo cả cơ thể!
Có điều, Lục Minh lặng lẽ vào biển ý thức nhìn.
Ừm...
Anh mèo vẫn đang lười biếng ngủ.
Lục Minh lập tức yên tâm đôi chút.
Thứ xuất hiện ở nơi này không ngoài quỷ vương gì đó, nói thẳng ra đều là linh thể, có anh mèo ở đây, cho dù mày là yêu ma quỷ quái gì cũng chỉ có một con đường chết!
Thế là anh thận trọng đi tới.
Soạt!
Soạt!
Tiếng bước chân của anh rõ ràng chưa từng có trong cụm cổ mộ.
Nhưng ngay khoảnh khắc Lục Minh đến gần, mấy bóng đen xuất hiện trong phần mộ, bùng nổ sát thương, Lục Minh đã sớm có chuẩn bị thụt lùi trong chớp mắt!
Soạt!
Mấy hình bóng xuất hiện trước mắt.
"Người mặc đồ đen?!"
Lục Minh kinh ngạc.
Cảnh tượng quen thuộc đó, ngoài bọn họ ra còn có ai?!
"Linh thể là do mấy người thả?"
Lục Minh bỗng nhiên phục hồi tinh thần lại.
Vị trí này nằm ở trung tâm thành phố, nếu như dựa theo lời Tiểu Tiểu Kiếm nói, nếu linh thể xuất hiện có thể trực tiếp xuyên qua mặt đất, rất có thể được thả ra từ đây!
Cũng có thể nói...
Những linh thể này lại là do người mặc đồ đen thả!
"..."
Người mặc đồ đen im lặng.
Ánh sáng lạnh lẽo lóe lên trong mắt bọn họ đã khóa chặt Lục Minh, nếu bị phát hiện, bọn họ chỉ có thể gϊếŧ người diệt khẩu! Bọn họ rất thành thạo chuyện như vậy.
"Mấy người biết tôi không?"
Lục Minh hỏi.
Anh muốn tìm ra vài manh mối từ người mặc đồ đen.
"..."
Người mặc đồ đen chậm rãi bao vây.
"Tôi là Lục Minh."
Lục Minh chủ động tháo khẩu trang xuống.
"..."
Người mặc đồ đen lạnh lùng tới gần.
"..."
Lục Minh thở dài: "Vừa nhìn đã biết là sát thủ tu luyện... Mấy ông anh à, tốt xấu gì cũng phải quan tâm đến tin tức và tin đồn chứ, tôi có chút danh tiếng đó."
"..."
Người mặc đồ đen đã vây lại.
"Được thôi."
Lục Minh thở dài.
Người ta chẳng thèm nói câu nào, anh có thể làm sao?
Ừm...
Cẩn thận rút của mấy người này, một năm sao sơ cấp, ba bốn sao đỉnh cao, nói theo một ý nghĩa nào đó đã là đội hình rất mạnh rồi!
Đáng tiếc.
Bọn họ gặp Lục Minh...
Ha ha.
Nếu như quái vật được nuôi dưỡng ra thì anh còn lo lắng, vậy mà lại là người sao?
...
Vèo!
Ánh sáng lạnh hiện lên.
Thẻ gốc nhẹ nhàng bay qua.
Năng lượng bốn sao dâng trào xuất hiện, bao phủ hoàn toàn mấy người mặc đồ đen, ngay cả ý niệm Lục Minh cũng lười phóng ra, thẳng tay đối chọi với bọn họ!
Ầm!
Thẻ gốc vυ't qua.
Ba người mặc đồ đen bốn sao đỉnh cao trọng thương ngay tại chỗ.
Soạt!
Người năm sao kia khựng lại.
Hiển nhiên.
Thực lực của Lục Minh có phần nằm ngoài sự dự liệu của hắn.
...
"Ha."
Khóe miệng của Lục Minh lộ ra một nụ cười.
Quả nhiên.
Cho dù không cần Nguyệt Luân Sát, anh cũng có thể làm được vô địch bốn sao! Thậm chí ngay cả thẻ bài cũng lười ném ra, một tấm thẻ gốc và năng lực bốn sao là đủ!
Bản thân thẻ gốc đủ mạnh mẽ, hơn nữa có sự hỗ trợ của lượng lớn năng lượng.
Không ai có thể địch nổi!
Trước đây trong giai đoạn ba sao, anh nhờ vào số lượng lớn thẻ năng lượng mới miễn cưỡng khiêu chiến được bốn sao, mà bây giờ đã có thể làm được một cách rất thoải mái!
Bốn sao ư?
Chẳng bao giờ coi trọng!
...
Người mặc đồ đen năm sao duy nhất lặng im trong khoảnh khắc.
Bỗng nhiên.
Ánh sáng trong tay hắn bắt đầu khởi động, một quả cầu lửa rất lớn chợt hiện lên, nhằm về phía Lục Minh, đó là sức mạnh to lớn chỉ thuộc về năm sao sơ cấp, khiến người ta sợ hãi
Ầm!
Ngọn lửa ập tới.
Quả cầu lửa năm sao...
Tinh thần của Lục Minh nghiêm túc.
Không thể đối chọi!
Chuyện kiểm tra lực chiến phải từ từ...
Nếu như trực tiếp dùng thẻ gốc đối chọi, lỡ như không đỡ nổi mà vỡ tan thì rất phiền phức...
Hừm.
Phá giải trước thử xem.
Soạt!
Một kiếm khí bắn ra trong tay anh, muốn mượn sức mạnh của thẻ kiếm khí khiến quả cầu lửa này nổ trước, nhưng điều khiến người ta ngạc nhiên là, trong nháy mắt quả cầu lửa va chạm với kiếm khí thì tự động phân tán, sau đó hóa thành những quả cầu lửa nhỏ rải rác, nhằm về phía ba người đồng đội của hắn với tốc độ nhanh hơn.
Ầm!
Một tiếng vang thật lớn.
Ba người bị đánh chết tại chỗ.
Soạt!
Sắc mặt của người mặc đồ đen năm sao hờ hững, lắc mình lùi về phía sau, vậy mà lại chạy trốn!
???
Vẻ mặt của Lục Minh muốn chửi thề.
Anh này.
Anh cầm nhầm kịch bản rồi đó?
Một là anh không biết tôi, hai là thực lực mạnh mẽ hơn tôi, lúc này không phải nên bùng phát lực chiến mạnh nhất, gϊếŧ tôi diệt khẩu sao?
Gϊếŧ đồng đội rồi chạy trốn cái quái gì vậy?!
Sợ hãi vậy à?!
...
Lục Minh rất tức giận.
Thật đó.
Anh cảm giác đầu óc của những người tu luyện tới thành phố Thanh Minh đều hỏng mất rồi, ai cũng sợ hãi, anh không biết tôi thì chạy gì chứ?!
Mọi người mở auto à?
Ngay cả việc lực chiến thật sự của tôi mạnh hơn mấy người cũng có thể đoán được ư?
Soạt!
Lục Minh không do dự phóng ra một tấm thẻ trong tay.
Thẻ thần trộm!
Vèo!
Ánh sáng lạnh lóe lên.
Bóng dáng của người mặc đồ đen kia rung động, chỉ dừng lại trong khoảnh khắc, rồi lại rời đi lần nữa.
Thẻ thần trộm lại không có tác dụng!
"Ha."
Đôi mắt của Lục Minh chợt híp lại.
Xem ra bí mật trên người tên này không ít.
"Đuổi theo!"
Anh trực tiếp lao đi.