Bậc Thầy Thẻ Bài

Chương 213: Cả đời tu luyện, sao có thể lười biếng?

Editor:

Nguyetmai

Mà giờ khắc này.

Đám người tu luyện đứng ở cửa liếc nhìn nhau, ai cũng tràn ngập cảnh giác.

Nếu là con rắn lớn thì…

Ầm!

Một tiếng vang thật lớn.

Bọn họ trực tiếp đánh vỡ cửa phòng.

Soạt!

Trong khoảnh khắc này.

Một vệt sáng hiện lên.

Bọn họ còn chưa kịp hồi phục tinh thần đã nhìn thấy kim chỉ dẫn vừa lóe sáng đã vụt tắt, mà lúc này bọn họ đã nhìn thấy người ở trong phòng.

Một thiếu niên nhìn như chỉ tầm mười sáu, mười bảy tuổi.

Gương mặt này…

"Lục Minh?"

Một người bỗng nhiên lên tiếng.

"Chào mọi người."

Lục Minh cảm thấy khó hiểu nhìn đám người bỗng nhiên xuất hiện: "Mọi người tìm thấy con rắn lớn rồi à?"

"Vẫn chưa."

Người đó nhìn kim chỉ dẫn: "Tôi vừa mới phát hiện ra một linh thể…"

"À, bị tôi diệt rồi."

Lục Minh có chút ngượng ngùng: "Vừa rồi có gì đó đột nhiên xuất hiện, tôi cứ tưởng là con rắn lớn nên đã trực tiếp ra tay, không ngờ đánh chết nó luôn rồi."

Mọi người đau lòng: "..."

Thế cũng được à?

Đó là linh thể mà!

Cậu cứ tiêu diệt nó nhẹ như lông ngỗng vậy?

Thật là...

"Chắc chắn không?"

Một người nhìn người tu luyện bên cạnh mình.

"Chắc chắn."

"Linh thể đã biến mất rồi."

Người tu luyện điều khiển kim chỉ dẫn nói: "Đúng là Lục Minh có bản lĩnh này, lần trước cậu ta đã diệt gọn một linh thể năm sao và sáu sao…"

"Không nên động vào cậu ta, đi thôi."

"Được."

Mấy người khẽ gật đầu.

Lục Minh...

Trước kia bọn họ cũng từng nghe thấy cái tên này.

Nếu như có thể, bọn họ cũng không muốn giao tranh với một người tu luyện không rõ thực lực. Sau khi kiểm tra cẩn thận và chắc chắn linh thể đã không còn nữa rồi, bọn họ mới rời đi.

Haizz.

Thật là đáng tiếc.

Mấy người mang theo tiếc nuối rời đi, lúc này Lục Minh mới thở phào nhẹ nhõm.

Suýt chút nữa bị phát hiện!

Nếu không phải anh phản ứng kịp thời, thu hồi thẻ gốc vào trong biển ý thức thì rất có khả năng đã bị phát hiện rồi! Xem ra những người gọi là thợ săn linh thể này rất có bản lĩnh!

Lục Minh nhìn những người đó rời đi, khi chắc chắn bọn họ đã hoàn toàn rời khỏi đây, Lục Minh mới gọi thẻ gốc ra tiếp tục tu luyện.

Lần này anh đã cẩn thận hơn rất nhiều.

Một khi có thợ săn linh thể đến gần, anh sẽ thu hồi lại thẻ gốc ngay…

Có điều kể từ đó tốc độ chậm hơn rất nhiều.

"Mày không thể khiêm tốn một chút à?"

Lục Minh thở dài.

"Hấp thu năng lượng lớn như thế, sao có thể khiêm tốn được?"

Thẻ gốc rất ấm ức.

Chậm rồi tất nhiên sẽ khiêm tốn.

Anh đã muốn nhanh, lại còn yêu cầu không có bất kỳ năng lượng nào dao động, không phải là nói nhảm sao? Hơn nữa, có quỷ mới biết tại sao mấy người đó lại phát hiện ra nó…

"Có thể là vì mày còn hoang dại, chưa đủ khớp với thẻ gốc."

Lục Minh suy đoán.

Đương nhiên không giống với linh thể âm thầm sinh ra của Tiểu Bạch, dù sao linh thể thần bí cũng là nhét vào, vẫn chưa hoàn toàn dung hợp cũng là chuyện bình thường.

Thẻ gốc: "…"

Ha ha.

Đúng là chẳng chú ý gì cái từ hoang dại này.

Không có văn hóa!

Thẻ gốc khinh bỉ từ tận đáy lòng.

Nếu không phải con mèo ngốc kia… giàu mạnh, dân chủ, văn minh, hài hòa, tự do, bình đẳng, công chính, pháp trị…

Hừ…

Thẻ gốc không cảm thấy có bóng đen xuất hiện, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, may mà nó phản ứng nhanh, nếu không thì đi tong rồi.

...

Tầng thứ hai.

Hai người lại tu luyện lần nữa.

Bởi vì phải tránh đám người không ngừng xuất hiện nên tốc độ giảm nhanh.

"Thế này không ổn."

Lục Minh chau mày: "Mày chờ một chút, tao tìm cách giúp mày che giấu hơi thở và trạng thái."

Thế là Lục Minh tự tay chế tạo một màng cách ly!

"Nào, mày thử xem."

Lục Minh đặt thẻ gốc vào trong màng cách ly.

Ầm…

Thẻ gốc lại tiếp tục tu luyện, tốc độ ngày càng chậm.

"Không được."

Thẻ gốc không hài lòng: "Cái màng bọc rác rưởi gì thế, không chỉ ngăn hơi thở và trạng thái mà còn ngăn luôn cả năng lượng rồi, một chút cảm giác cũng không có."

Lục Minh: "..."

"Có loại siêu mỏng không?"

Thẻ gốc tràn ngập chờ mong: "Tôi cảm thấy nếu mỏng hơn một chút chắc là không có ảnh hưởng gì nữa đâu."

"..."

Khuôn mặt của Lục Minh tối sầm.

Bà mợ nó.

Mày tu luyện chứ không phải khích lệ yêu đương...

Muốn siêu mỏng gì chứ!

Mợ nó đây là màng cách ly! Ngăn cách hơi thở! Mỏng hơn nữa thì có tác dụng gì?

Bỏ đi.

Lục Minh đau đầu.

"Đi lên trên thôi."

Lục Minh thở dài.

Thẻ gốc bày tỏ tán thành.

Càng tiến về phía trước, hơi thở lạnh lẽo càng dày đặc, người tu luyện cũng càng ít, bọn họ cũng chịu ảnh hưởng ít hơn, tốc độ tu luyện tất nhiên trở nên nhanh hơn.

Vậy nên, Lục Minh lại đứng dậy tiếp tục đi lên.

...

Ở nơi nào đó, hơi thở lạnh lẽo tràn ngập.

Một bóng người lướt qua từng căn phòng, ánh mắt nhìn chăm chú.

Đến khi bước vào một căn phòng.

Bỗng nhiên, hắn dừng bước lại.

"Rốt cuộc đã tìm được ngươi..."

Khóe miệng hắn lộ ra một nụ cười.

Mặc dù không ngẩng đầu, thế nhưng hắn vẫn cảm giác được hơi thở quen thuộc.

Lạnh lẽo.

Uy nghiêm.

Cùng với...

Máu tanh.

"Ở trên đó vui không?"

Hắn mỉm cười.

Phía trên...

Trên trần nhà, những hoa văn chỉnh tề bắt đầu xuất hiện sự dao động, chậm rãi vặn vẹo, hóa ra là hoa văn của một con rắn lớn, nó đang lơ lửng trên đỉnh đầu!

Khè…

Khè…

Nghe thấy giọng nói của người này, nó chậm rãi xuất hiện.

"Ngươi xem."

"Tránh mặt chẳng có ý nghĩa gì cả, không phải sao?"

Người nọ cười.

"Chi bằng..."

"Ngoan ngoãn theo ta trở về đi."

Khóe miệng của hắn lộ ra nụ cười.

Lần này, xem ra hắn giành được trước rồi.

Có điều đúng lúc này, con rắn lớn vặn vẹo thân thể, cơ thể to lớn chậm rãi đến trước mặt hắn, ánh mắt lạnh lùng đảo qua người, lóe lên một tia nhìn lạnh lẽo.

Hơi thở này...

Nụ cười trên mặt người kia lập tức cứng đờ.

Không.

Không chỉ là một nụ cười.

Ánh mắt của hắn, động tác của hắn, tất cả mọi thứ hắn đều cứng lại trong khoảnh khắc này.

"Ngươi..."

Hắn chỉ kịp thốt lên một tiếng.

Khè!

Con rắn lớn lóe qua.

Khà!

Khà!

Cơ thể của hắn đổ rầm xuống đất, hóa thành vô số khối băng.

Khè!

Con rắn lớn biến mất tại chỗ.

Hơi thở dường như mạnh hơn so với trước kia.

...

Mà giờ khắc này, ở tòa nhà cảnh sát.

Đám Trương Uy liên tục theo dõi tình hình ở khu vực cấm.

Đúng lúc này cảnh báo bỗng vang lên, tất cả mọi người đều trở nên căng thẳng, nhìn phía trên tòa nhà bỗng tràn ngập hơi thở lạnh lẽo…

"Chết tiệt!"

"Nó muốn tôi luyện tòa nhà!"

"Cản nó lại!"

Nhóm cảnh sát hoảng sợ.

Linh thể có thể dung hợp với một thứ nào đó, cuối cùng trở thành một thể.

Ví dụ như…

Linh kiếm các thứ.

Nhưng một khi linh thể dung hợp sẽ ở lại trong cơ thể, vậy nên có rất nhiều linh thể không muốn dung hợp ở lại trong cơ thể mà tự do cao quý lưu lạc trên nhân gian.

Phần lớn linh thể vừa mới ra đời đều như vậy.

Bọn chúng vẫn ngây ngô, còn chưa kịp phản ứng đã bị bắt mất…

Mà lúc này, con rắn lớn đó đã hiểu hết mọi thứ.

Nó bẫy tất cả những người tu luyện, bắt đầu tôi luyện tòa nhà này, một khi nó tôi luyện thành công, dung hợp với cả tòa nhà lớn, đương nhiên thực lực sẽ tăng gấp mấy lần!

Không ai có thể ngăn cản được nó!

Đến lúc đó chẳng lẽ phải phái người bảy sao qua đây?

Tiêu đời!

"Nhanh lên!"

"Ngăn nó lại!"

Nhóm cảnh sát cuối cùng cũng ra tay tấn công.

Ầm!

Ầm!

Pháo năng lượng mạnh.

Pháo lửa.

Vô số năng lượng nổ tung trong phạm vi khu vực cấm.

Nhưng mà...

Vô dụng!

Tòa nhà chẳng bị ảnh hưởng chút nào.

Hơi thở lạnh lẽo lập tức bao trùm lấy cả tòa nhà từ trên xuống dưới, dường như ngưng tụ, bao bọc lại hơi thở của tất cả các tầng rồi lại hòa thành một thể.

"Tiêu rồi!"

Mọi người lạnh run người.

Bọn họ biết, e là thực lực của con rắn lớn đã tăng mạnh!

Rầm...

Rầm...

Nhóm cảnh sát tuyệt vọng nhìn tòa nhà cao ốc.

70%!

80%!

90%!

...

Chết rồi.

Trương Uy khổ sở.

Anh ta không thể ngờ được, bọn họ đã cố gắng đến vậy mà cuối cùng con rắn lớn vẫn thành công, mấy tên tu luyện đáng chết đó, căn bản chẳng có ai quan tâm chuyện này…

Bọn họ không thuộc về thành phố Thanh Minh.

Nhưng đối với người địa phương như bọn họ…

Đây là nhà!

"Thông báo cho bọn họ rút lui thôi?"

Một viên cảnh sát run rẩy.

"Không kịp nữa!"

"Chuẩn bị cứu người!"

Đôi mắt của Trương Uy đỏ bừng, giận dữ hét lên: "Một khi con rắn lớn tôi luyện thành công, thực lực sẽ tăng mạnh, mấy khu vực xung quanh sẽ bị ảnh hưởng!"

"Lần này..."

"E là sẽ có thương vong về người…"

...

"Mấy người tu luyện năm sao thì sao?"

Một viên cảnh sát đột nhiên hỏi.

Lần này tới thành phố Thanh Minh không chỉ có bốn sao, còn có người tu luyện năm sao nữa! Dựa vào thực lực của bọn họ, nếu bọn họ thật lòng muốn ngăn chặn, sao có thể không ngăn nổi được?

"Ha ha."

Trương Uy cười tự giễu.

Ngăn chặn sao…

Sao bọn họ có thể ngăn chặn được!

Đây chính là tình thế linh thể năm sao biến thành linh thể sáu sao…

Bọn họ...

Thậm chí còn đang chờ con rắn lớn thăng cấp đó!

Dù sao thì con rắn lớn vừa mới thăng cấp xong có lẽ sẽ bị suy yếu?

Dù sao thì giá trị của linh thể sáu sao cao hơn linh thể năm sau nhiều?

Dù sao thì chỗ này đối với bọn họ chỉ vỏn vẹn là một phó bản để bắt linh thể mà thôi.

...

Mà giờ khắc này, trong phạm vi khu vực cấm.

Từng ánh mắt đảo qua, một số người lặng lẽ xuất hiện.

"Con rắn lớn sắp thăng cấp rồi."

"Đúng vậy."

"Chuẩn bị ra tay!"

"Một khi con rắn lớn tiến vào sáu sao, lập tức bắt lấy nó…"

Một người tu luyện năm sao nói.

Mặc dù bọn họ không bằng được thực lực sáu sao, thế nhưng mấy người tu luyện năm sao là đủ, hơn nữa bọn họ còn chuẩn bị các thiết bị bắt chuyên nghiệp!

Mọi người nhất định phải bắt được con rắn lớn này!

"Nhớ kĩ!"

"Đến thời khắc con rắn lớn dung hợp với tòa nhà…"

"Nhất định phải nhanh!"

"Con rắn lớn hoàn thành sáu sao, lập tức ép nó tách ra khỏi tòa nhà! Lúc nó vừa mới dung hợp với tòa nhà là thời cơ tốt nhất để thoát ly! "

"Hiểu rồi."

...

Giờ khắc này, ánh mắt của mọi người đều rơi vào tòa nhà.

Bọn họ đều đang đợi.

Chờ tòa nhà biến chất!

Chờ khoảnh khắc con rắn lớn đột phá!

Dù sao thì...

Bao nhiêu người tu luyện bốn sao đi vào làm chất dinh dưỡng cũng đủ để con rắn lớn thăng cấp rồi nhỉ?

Bọn họ biết, trong chớp mắt khi tòa nhà hoàn thành tôi luyện, con rắn lớn sẽ dung hợp với tòa nhà, sau đó chính thức trở thành một linh thể sáu sao, thực lực tăng vọt!

Lúc này...

Ép buộc tách nó ra!

Đoạt lấy con rắn lớn!

...

93%!

95%!

98%!

...

Ánh mắt mọi người như ngọn đuốc.

Tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào tòa nhà.

Tất cả con át chủ bài, năng lượng của mọi người đều đã sẵn sàng, nóng lòng muốn thử.

...

99%!

99%!

99%!

...

Hả?

Mọi người nhíu mày.

Chỉ cần một chút nữa thôi, chẳng phải nên hoàn thành trong chốc lát sao? Sao lại kẹt trong khoảng thời gian dài như vậy, mãi không đột phá được?

Chẳng lẽ đến cuối mới là lúc tôi luyện khó nhất?

Có thể.

Vì vậy, mọi người kiên trì cùng đợi.

Nhưng mà.

...

99%.

99%.

99%.

Tiến độ tôi luyện của tòa nhà cứ như vĩnh viễn bị kẹt ở đó, chẳng thể nào tiếp tục.

...

???

Chuyện gì thế?

Người tu luyện năm sao đang vây quanh bối rối.

Những cảnh sát đang chuẩn bị cứu viện cũng bối rối.

Chuyện này…

Lại sao nữa thế?

"Cẩn thận một chút."

"Không lẽ con rắn lớn có quỷ kế gì?"

Mọi người tràn đầy cảnh giác.

Nhưng bọn họ lại không biết.

Lúc này vẻ mặt của linh thể con rắn lớn cũng ngơ ngác.

Từ lúc thức tỉnh đến lúc lột xác, nó đã sở hữu ý thức hoàn chỉnh, nó có kế hoạch của riêng mình. Vậy nên, nó lặng lẽ nghiêm túc nằm vùng ở đây, không ngừng hút năng lượng…

Tất cả cũng rất thuận lợi.

Những tên ngu xuẩn bị nó nuốt chửng…

Nó tích góp được đủ năng lượng để tôi luyện tòa nhà rồi mới ra tay, nó biết bên ngoài có người đang theo dõi, thế nhưng nó vẫn có kế hoạch của riêng mình!

Có điều kế hoạch gần như hoàn hảo vừa bắt đầu đã bị mắc kẹt.

Tôi luyện… không thể hoàn thành!

???

Nó đã kiểm tra mỗi căn phòng, mỗi ngóc ngách của tòa nhà này, chắc chắn không có vấn đề gì, tại sao lại không thể tôi luyện?

Khè…

Ý niệm của nó đảo qua, bỗng nhiên dừng lại.

Bởi đúng lúc đó, nó ngạc nhiên phát hiện ra, trong một căn phòng nào đó trên tầng thứ tư của tòa nhà vẫn có một căn phòng bình thường.

Chính vì chỗ này mà không thể tôi luyện được sao?

Vù...

Từng luồng hơi thở lạnh lẽo chợt phóng đi.

Ầm!

Như một đợt sóng to gió lớn!

Vậy mà điều khiến người ta kinh ngạc chính là.

Ở nơi đó, có lấp vào đó bao nhiêu năng lượng cũng vô dụng!

Cứ như một cái động không đấy, cho dù có nhét bao nhiêu năng lượng đều biến mất.

Thần bí.

Lại quái dị.

...

Mà giờ khắc này, bên trong căn phòng ở tầng thứ tư.

Lục Minh móc ra một cuốn sách nằm xem trên ghế sofa.

Trên sàn nhà...

"A ha..."

Thẻ gốc thích thú run rẩy từng cơn.

Sảng khoái!

Trước đó nó chỉ có thể trộm lấy một chút xíu hơi thở lạnh lẽo này!

Giờ thì sao?

Tự đổ vào!

Từng đợt không ngừng nghỉ!

Hơi thở kia như sóng biển đánh sâu vào trong tâm hồn, khiến nó muốn ngừng mà chẳng được…

Thật là sảng khoái!

Sau khi lên đến tầng thứ tư, hơi thở lạnh lẽo bỗng tăng mạnh, không ngừng ào đến từ bốn phía, tiến vào trong phòng…

Sướиɠ quá!

Anh chưa bao giờ có trải nghiệm tu luyện tốt đến vậy!

Cảm giác này... như cả thế giới cũng đang giúp anh tu luyện vậy!

Xẹt!

Xẹt!

Năng lượng tăng lên điên cuồng.

...

"Rất tốt!"

Lục Minh mỉm cười.

Anh vô cùng hài lòng với tốc độ tăng lên của thẻ gốc.

Anh nhìn xem.

Đây mới gọi là tu luyện!

Ngày nào cũng ngồi xổm ở nhà, gọi là dưỡng lão!

Tuổi còn trẻ, dưỡng lão cái gì mà dưỡng lão!

Phải biết rằng, chỉ có ở ranh giới đột phá sống chết mới có thể đột phá nhanh nhất! Chỉ khi ở trong nguy hiểm sinh tử mới có thể tăng nhanh tốc độ thăng cấp!

Ở nhà nhàn rỗi quá sẽ bị kéo dài khoảng cách!

Ngay cả người tu luyện có thiên phú như Cao Thiên Lang và chị gái không phải cũng chém gϊếŧ ở ngoài thì mới mạnh hơn sao?

Dạo này lười biếng quá…

Lục Minh thở dài một tiếng.

Cả đời tu luyện, sao có thể lười biếng?

Thế nên anh đã nghĩ kĩ rồi, quay về nghiên cứu với Tiểu Bạch, xem xem làm thế nào để cho hai thẻ gốc tự đi khám phá mạo hiểm bên ngoài, tăng nhanh tốc độ tu luyện…

Còn anh và Tiểu Bạch…

Ừm.

Ở nhà nghiên cứu thẻ bài là được.

Phân công chính xác!

Rất tốt, rất tốt.