Bậc Thầy Thẻ Bài

Chương 174: Chị! Em muốn tu luyện lại!

Translator: Nguyetmai

Thành phố Thanh Minh.

Bốn giờ sáng.

Đội phụ trách thăm dò tình hình đã trở về, có người nói bọn họ nhìn thấy một đám thú dữ đông nghịt, cũng cảm nhận được hơi thở của thú dữ năm sao!

"Phiền phức rồi."

Vẻ mặt của mọi người cũng nghiêm túc lên.

Bọn họ hiểu rõ, đây sẽ là một cuộc ác chiến.

Năm sao...

Mọi người chau mày.

Bọn họ không phải lo lắng thực lực năm sao, mặc dù thành phố Thanh Minh không có người tu luyện năm sao, nhưng lúc này lại có rất nhiều bốn sao ở đây, bọn họ không hề sợ hãi.

Điều bọn họ sợ hãi chính là, con thú dữ năm sao này đã có được năng lực tư duy nhất định!

Nếu đã vậy?

Vì sao nó muốn tấn công thành phố?

Mục đích của nó là gì!

Cho dù chỉ số IQ không cao nhưng cũng đủ để phán đoán thực lực của địch ta, nó chắc chắn có thể phán đoán được liệu chúng nó có đủ thực lực để tấn công thành phố hay không!

Vậy nên, còn có thú dữ khác đang ẩn núp sao?

Mọi người vô cùng lo lắng.

...

Lâu sau...

Sắc trời chưa sáng rõ.

Mặt trời cũng chỉ vừa mới nhú lên khỏi đường chân trời, ánh sáng nhẹ nhàng chiếu sáng khắp vùng đất này, ở khu vực hoang dã bên kia xuất hiện vô số bóng dáng của thú dữ.

Làn sóng thú dữ cuối cùng cũng đến.

Hai sao...

Ba sao...

Thậm chí còn có một số ít bốn sao.

Mà ở phía cuối cùng kia, trong mơ hồ, bọn họ hình như nhìn thấy được một cơ thể cao lớn đang đến gần, cũng có thể cảm nhận được hơi thở kinh người kia!

Năm sao...

Đến rồi!

Trong lòng mọi người hơi trầm xuống.

"Chuẩn bị chiến đâu!"

"Pháo năng lượng chuẩn bị!"

Bùm!

Bùm!

Từng họng pháo năng lượng nhắm thẳng về phía làn sóng thú dữ.

Thủ thế sẵn sàng tấn công.

Sắc mặt của mọi người đều nặng nề.

Đây là một trận tử chiến!

Bọn họ phải lợi dụng hết tất cả các sức mạnh.

"Xem ra..."

"Chúng ta phải liều mạng rồi."

"Đúng vậy, không ngờ bộ xương già của ta còn có lúc có thể tỏa sáng..."

Ánh mắt mọi người tập trung.

Cho dù mấy lão tiền bối đã gần năm mươi, hay một số thanh niên vừa mới trưởng thành, lúc này, vẻ mặt họ đều nghiêm túc.

Đùng!

Đùng!

Làn sóng thú dữ càng lúc càng gần.

Có điều, không ngờ khi mấy con thú dữ này chạy tới trước thành phố, hình như chúng cảm giác được sự uy hϊếp to lớn nên lập tức rẽ nhánh tản ra.

Chúng nó…Lại chạy mất tiêu!

???

Mấy người tu luyện trong nội thành ngơ ngác.

Ủa?

Đợi đã.

Tụi bây không phải tới đây tấn công thành phố sao?

"Không lẽ đây là chiến thuật gì đó của thú dữ?"

Người của Bộ Chiến lược cảnh giác.

Đầu năm nay, không lẽ tới thú dữ cũng biết sử dụng chiến thuật rồi?

Nhưng mà, đợi khi bọn họ cẩn thận từng chút một cho các đội đi điều tra hướng đi của đám thú dữ đó, lại phát hiện tụi nó thật sự đổi hướng chạy rất xa...

Cứ như vậy... mà đi mất.

Đi rồi??

Quỷ ma gì vậy?

Mọi người hoàn toàn không hiểu chuyện gì.

Trước khu vực nội thành, đám thú dữ kia cứ vậy mà phân nhánh chạy mất.

Dáng vẻ kia nhìn kiểu gì cũng không giống tấn công thành phố nha?!

Khi những con thú dữ này đến gần, bọn họ có thể quan sát gần hơn, cũng nhìn ra được trong mắt đám thú dữ này tràn đầy vẻ sợ hãi, giống như là vì tránh né nhân vật đáng sợ nào đó mà hoảng sợ chạy trốn hơn...

Vậy nên tụi nó đang sợ gì?

Rào.

Làn sóng thú dữ cũng đã chạy gần hết.

Cũng vào lúc này, mọi người mới nhìn rõ ràng, đằng sau làn sóng thú dữ kia chính là một con thú dữ năm sao!

Nhưng điều làm cho mọi người không thể tưởng tượng được chính là, con thú dữ năm sao làm cho bọn họ sợ mất mật kia, lúc này đang bị một bóng người nhỏ xíu kéo từ từ lại đây.

Xẹt...

Xẹt...

Để lại dấu vết thật dài trên mặt đất.

??!

Tinh thần của mọi người đều chấn động

Bóng người?

Kéo?

Đó lại là một người!

"Là thần thánh phương nào vậy?"

Ánh mắt mọi người tràn ngập sự kính nể.

Người tu luyện có thể đánh bại thú dữ năm sao thì phải mạnh cỡ nào chứ?!

Mà giờ phút này, hình như chú ý đến ánh mắt của mọi người, bóng người đang kéo thi thể của thú dữ năm sao bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nở nụ cười tươi rói với mọi người, để lộ ra một gương mặt quen thuộc.

"Đẹp trai quá..."

Một người tu luyện nữ nói nhỏ.

Trời ơi, kẻ mạnh có thể tiêu diệt thú dữ năm sao lại vừa trẻ vừa đẹp trai như vậy?!

Có điều, cô ta không biết, nhưng không có nghĩa là người khác cũng không biết.

Nơi đây chủ yếu vẫn là người tu luyện ở thành phố Thanh Minh, hơn nữa cuộc thi cúp học viện gần đây, cộng thêm gương mặt đẹp trai khiến người khác dễ ghi nhớ kia, rất nhiều người đều nhận ra Lục Minh.

"Lục Minh??!"

Mọi người trợn to mắt.

Làm sao có thể?!

Người có thể đánh bại thú dữ năm sao kia lại là Lục Minh ư?!

Lúc này, lính gác, cảnh sát, thậm chí các hội trưởng của các Hiệp hội lớn và giám khảo thi đấu trong thành phố đều ngơ ngác nhìn bóng người cách không xa đằng kia.

Chuyện này...

Chuyện này sao có thể chứ?!

"Mọi người."

Lục Minh bình thản kéo con thú dữ kinh khủng kia đến trước mặt bọn họ: "Làn sóng thú dữ, tôi giải quyết xong rồi."

Nói xong.

Anh mỉm cười.

Ánh sáng mặt trời dịu dàng phủ lên góc nghiêng mặt của anh, trông vô cùng chói mắt.

Những người tu luyện đang nhìn Lục Minh đều có chút ngẩn ngơ, chuẩn bị chiến tranh hồi lâu, làn sóng thú dữ nguy hiểm trùng trùng, cứ như vậy mà kết thúc hả?

Giả, giả hả!?

Mà lúc này

Đằng xa.

Đám thú dữ đã chia năm xẻ bảy chạy đi mất.

Hình ảnh chen chúc mà đến lúc nãy giống hệt như một giấc mơ.

À.

Vậy là hồi nãy đám thú dữ đó sợ hơi thở của con thú dữ năm sao?

Hay là...

Đang tránh né Lục Minh.

Lúc này xung quanh nội thành chỉ còn lại thân hình của con thú dữ năm sao kia và Lục Minh, còn làn sóng thú dữ quy mô vừa rồi thật sự đã chạy đi rất xa.

Mọi người bối rối.

Vùng ngoại ô...

Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì vậy?

....

"Quan sát hành động của thú dữ."

"Quan sát dấu vết di chuyển của bọn chúng."

"Đã trở về vị trí cũ."

"Chúng nó đã trở về môi trường sinh thái quen thuộc rồi."

"Mọi chuyện bình thường."

Các báo cáo theo dõi không ngừng truyền đến.

Mặc kệ mọi người có tin hay không thì cũng không thể không thừa nhận, làn sóng thú dữ kinh khủng kia đã thật sự kết thúc! Bởi vì Lục Minh đã giải quyết được đầu sỏ gây nên làn sóng thú dữ rồi!

Thật sự không thể tưởng tượng nổi!

Hình ảnh thiếu niên dưới ánh nắng mặt trời... kéo con thú dữ năm sao kia chậm rãi bước tới... quá mức chấn động.

...

"Lục Minh thật sự có thể làm được chuyện này sao?"

"Anh ta không được, nhưng mà anh cũng đừng quên chị của anh ta là ai."

"Ý anh nói..."

Có người bỗng nhiên sực nhớ chuyện gì đó.

"Đúng vậy."

"Cho nên mới nói, người có thân phận như vậy sao không có con bài chưa lật được chứ?"

Người nọ thở dài.

Đúng vậy.

Con bài chưa lật.

Tất nhiên là Lục Nhan hoặc người nào đó cho Lục Minh một con bài chưa lật cực mạnh, mới có thể khiến anh gϊếŧ được con thú năm sao, có lẽ lại là một kiếm kinh thiên! Nhưng mà cho dù như vậy, có thể làm được chuyện này cũng đã vô cùng chấn động.

Những người bốn sao có lá bài chưa lật có thể đối chọi với năm sao ở đây không có sao?

Có.

Nhưng không ai dám đi.

Bởi vì trong làn sóng thú dữ đầy rẫy nguy cơ, không ai biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Chỉ cần không cẩn thận một chút là có thế chết ngay!

Mà trong lúc thành phố Thanh Minh đang gặp phải nguy cơ, người thiếu niên kia lại lẻ loi một mình xông vào sâu bên trong khu vực ngoại thành, đánh chết đầu sỏ gây chuyện, tránh cho một trận đại chiến xảy ra!

Nhìn mà coi, người ta mới gọi là tinh thần đại nghĩa đó!

Đây mới gọi là trách nhiệm.

....

Đương nhiên.

Cho dù sự thật là như vậy, nhưng cũng không ai dám công bố ra như thế.

Thành phố Thanh Minh cũng đang rất đau đầu.

Lục Minh thì sướиɠ rồi, phóng khoáng giả ngầu xong rồi thì bỏ chạy, để lại đằng sau một đống chuyện phiền phức.

Người có thể đến đây, hầu như đều là ba sao, bốn sao, thực lực không kém nên thành phố Thanh Minh đã ký kết một thỏa thuận bảo mật với họ.

Ít ra là có thể giấu giếm được những dân chúng bình thường.

"Tuyệt đối không thể công bố là do Lục Minh làm."

Bộ trưởng Bộ Giáo dục của thành phố Thanh Minh Chu Vĩ nói rất chân thành.

"Vì sao phải bảo vệ Lục Minh?"

Một số người tò mò.

Có rất nhiều thiên tài cũng ngã xuống trong những lời chỉ trích.

Cho nên khi có người đề nghị che giấu sự thật Lục Minh gϊếŧ chết con thú dữ năm sao kia, phản ứng đầu tiên của mọi người cũng là vì muốn Lục Minh phát triển tốt hơn.

"Không phải."

Chu Vĩ thở dài: "Vì bảo vệ mấy người tu luyện bình thường kia."

"Hả?"

Mặt mọi người ngơ ngác.

Tại sao lại là bảo vệ mấy người tu luyện bình thường?

"Ừ."

Chu Vĩ gật đầu.

Hiện tại mức độ chú ý "làn sóng thú dữ" của thành phố Thanh Minh rất cao, mọi người đều vô cùng quan tâm diễn biến phía sau, cũng không thể tuyên bố là mọi chuyện đã được Lục Minh giải quyết rồi đúng không?!

Ai tin chứ?

Không tin thì còn đỡ, có người tin mới mệt!

"Tranh cãi chuyên gia chế tạo thẻ bài là nghề nghiệp mạnh nhất" đến bây giờ vẫn có người nhắc đến, nếu như lại xuất hiện một chuyên gia chế tạo thẻ bài hai sao có thể gϊếŧ chết thú dữ năm sao...

Ha ha ha ha.

Thế giới quan của những người tu luyện kia sẽ sụp đổ hoàn toàn!

"Tôi đồng ý."

Giám khảo của học viện cũng đồng ý tới tấp, tuyệt đối không thể để cho chuyện này ra ánh sáng được.

"Vây thông báo sao đây?"

Mọi người cũng rất rầu.

Không thể đưa chuyện của Lục Minh ra ánh sáng, nhưng mà cũng phải viết báo cáo tổng quát.

"Haizz..."

"Không thì để tôi?"

Trương Dương xung phong nhận việc.

"Biến!"

Chu Vĩ suýt chút nữa đã quăng qua một cái tát rồi, thứ tên này làm ra có phẩm cấp như thế nào không lẽ chính bản thân ông còn không biết sao? Nếu mà thật sự giao cho ông ta là tiêu đời luôn!

"Yên tâm."

Trương Dương vội vàng nói: "Trong lòng tôi nắm chắc mà!"

"Thân phận của Lục Minh tuyệt đối sẽ không bị đưa ra ánh sáng!"

"Yên tâm!"

Trương Dương suy nghĩ một chút: "Tôi có một biện pháp rất tuyệt."

"..."

Vẻ mặt của mọi người đều nghi ngờ.

Cái tên vô song này...

"Thật mà."

"Chúng ta làm như vầy..."

Trương Dương thương lượng với mọi người xong, cuối cùng thật sự đã đưa ra một quyết định.

"Nè."

"Đợi đã."

"Người anh em Trương Dương khoan hãy đi, chúng ta bổ sung cảnh quay đã..."

...

Cùng ngày.

Sự kiện làn sóng thú dữ đột nhiên kết thúc gây nên tiếng vang lớn.

Ngay lúc mọi người còn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra, một video ngắn ngủi xuất hiện, là một video chỉ có ba mươi giây nhưng đã nói rõ sự thật về làn sóng thú dữ.

Trong video, làn sóng thú dữ ào ạt mà đến...

Nhạc nền bắt đầu vang lên, mọi người đều lộ ra biểu cảm thấy chết không sợ, trận chiến lớn sắp diễn ra, đằng xa kia, hình dáng của con thú dữ năm sao cũng dần dần xuất hiện, uy phong hung tàn, không khí bắt đầu trở nên bi thương.

Bỗng nhiên, một ánh kiếm xuyên qua trời đất.

Giữa đất trời, chỉ còn một mảnh trắng lóa.

Hồi lâu sau, đợi đến khi ánh sáng biến mất.

Thú dữ thân hình to lớn lúc nãy, đã té ngã trên mặt đất.

Một bóng người đang giẫm lên người thú dữ, trong tay cầm kiếm sắc, chỉ để lại một bóng dáng mơ hồ, vô cùng thần bí dưới ánh mặt trời chiếu rọi.

Mà đúng lúc này, hình ảnh cũng dừng lại.

Phụ đề bắt đầu chạy, chỉ có một câu vô cùng ngắn gọn: Sáng sớm lúc tám giờ, kiếm tu "Chớp" đi ngang qua, dùng một kiếm gϊếŧ chết thú dữ năm sao, thú dữ còn lại hoảng sợ bỏ chạy tứ tán, làn sóng thú dữ kết thúc.

...

"Thật mạnh!"

"Dùng một kiếm gϊếŧ chết thú dữ năm sao, làm cho đàn thú hoảng sợ... Vậy chắc cũng phải cỡ sáu sao đỉnh cao nhỉ!?"

"Nói đùa gì vậy, anh biết trong làn sóng thú dữ có bao nhiêu thú dữ không? Sáu sao đi đánh thú dữ năm sao không thành vấn đề, nhưng kêu hắn nhảy vào trong đó chắc chắn cũng sợ xun vòi lại thôi, thực lực này rất có thể là bảy sao trở lên!"

"Hèn chi mạnh như vậy."

"Chớp..."

"Cái tên ngầu kinh khủng."

"Tiếc là không nhìn thấy mặt, chỉ có một bóng dáng mơ hồ."

"Có thể thấy được bóng dáng mơ hồ đã tốt lắm rồi, ít ra có thể nhìn ra được, vị tiền bối này có dáng người cao ráo, tỷ lệ cơ thể hoàn hảo, mạnh hơn mấy tiền bối ru rú trong nhà kia nhiều, không hổ là nghề nghiệp ngầu nhất!"

Trên mạng bàn luận ầm ĩ.

Độ hot của làn sóng thú dữ cũng đã được khéo léo dời lên người của kiếm tu thần bí kia.

Đương nhiên, cũng có một số tiếng nói yếu ớt vang lên, hắn ở ngay tại hiện trường, rõ ràng nhìn thấy là do Lục Minh gϊếŧ, sau đó bị dân mạng chửi cho vuốt mặt không kịp...

"Ha ha, chuyên gia chế tạo thẻ bài cũng chay tới đây tạo độ hot?"

"Tin tức này mà cũng mua nick ảo, quá đáng!"

"Chớp tiền bối mạnh như vậy, Lục Minh lấy gì mà so chứ? Trừ cái mặt ra."

"Đúng vậy!"

"Nói chứ, mọi người thấy Chớp tiền bối là kiếm tu phái nào?"

"Không biết, nhưng mà nhìn thì không giống trọng kiếm cho lắm."

"Ha ha..."

"Nói không chừng kiếm tu lại có thêm một truyền thừa mới."

"Cũng có thể."

Mọi người đều phấn chấn tinh thần.

Kiếm tu thần bí "Chớp" cũng trở thành từ khóa tìm kiếm hot trên mạng.

Có điều, đối với thành phố Thanh Minh mà nói, chuyện này cũng coi như là chuyện tốt, cuối cùng bọn họ cũng rời khỏi bảng xếp hạng hot search rồi.

Bọn họ hiểu rất rõ.

Chuyện Lục Minh gϊếŧ chết thú dữ năm sao không thể nào lừa được người thật sự muốn biết, nhưng mà chỉ cần gạt được dư luận là đủ... Chuyện bọn họ có thể làm cũng chỉ có như vậy.

Nếu như thật sự muốn điều tra...

Ừm...

Cũng không sao hết.

Dù sao chuyện che giấu tin tức cũng chỉ là vì bảo vệ phần lớn người bình thường mà thôi. Người có tư cách điều tra được chuyện này ít ra cũng có sức phán đoán nhỉ?

Bọn họ nghĩ như vậy đó.

Nhưng bọn họ không biết là, ở học viện Tử Dương, một thiếu niên đang chăm chú xem tin tức trên mạng, sau đó lại để người nhà điều tra sự thật của làn sóng thú dữ, cậu ta ngồi im lặng.

Lục Minh...

Chuyên gia chế tạo thẻ chiến đấu...

Hai sao nháy mắt gϊếŧ chết thú dữ năm sao...

....

Cậu ta lật xem diễn đàn của Học viện Đệ Nhất, xem nghề nghiệp mạnh nhất, rồi cả điều kiện chuyển đổi nghề nghiệp.

Một hồi lâu sau, ánh mắt của cậu ta trở nên kiên định.

Tút...

Cậu bấm vào một dãy số trên đồng hồ.

"Tiểu Nghiêm."

Bên kia đầu dây xuất hiện một giọng nữ dịu dàng: "Có chuyện gì sao?"

"Chị."

"Em muốn tu luyện lại!"

"Em muốn trở thành chuyên gia chế tạo thẻ bài chiến đấu!"

Vẻ mặt của Tiểu Nghiêm vô cùng nghiêm túc.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn kia hiện lên vẻ nghiêm túc chưa từng có.

"Hả?"

Vẻ mặt của người chị mờ mịt.

Tu luyện lại?

Gì?

Em trai bị sao vậy?

Khoan đã.

Chuyên gia chế tạo thẻ bài chiến đấu... là cái gì?

Không lẽ lần này bế quan lâu quá, không thể hòa hợp với xã hội hiện đại nữa?