Âm thanh nàng kỳ ảo mờ mịt, Lý Tiên Tiên nghe vào tai liền có một loại cảm giác cảm động phát ra từ nội tâm, thân thể yêu kiều chợt run rẩy. Muốn nói lời cảm tạ nhưng lại thẹn không biết nói gì cho phải, dù nói nàng là kỹ nữ phong trần lẳиɠ ɭơ đi nữa, khuôn mặt bấy giờ cũng đã đỏ bừng.
Tiêu Viễn mỉm cười.
“Tính cánh của Hi Nguyệt muội muội vốn thuần tuý thiện lương, đối với Lý Tiên Tiên lấy ơn báo oán, chẳng trách Tiên Vân Tông từ trên xuống dưới đều yêu thích như vậy.”
- Như vậy…cũng tốt.
Tiêu Hi Nguyệt tự mình mở miệng, Chu sư thúc cũng không tiện cự tuyệt, chỉ có thể đáp ứng, vô tình Lý Tiên Tiên cứ như vậy đã trở thành đệ tử ngoại môn.
Đương nhiên một phen cảnh cáo là không thể tránh khỏi, Chu sư thúc một mạch răn dạy nàng không được dùng phương pháp bàng môn tả đạo….
Lý Tiên Tiên khúm núm đáp ứng. Nàng biết mình từ bây giờ sẽ phải chịu vô số ánh mắt khinh thường đánh giá của đám đệ tử trong tông. Cho dù có tu đạo trăm năm sau đi nữa, người khác vẫn sẽ lôi chuyện nàng từng làm kỹ nữ ra mà giễu cợt.
Bất quá từ khi bước chân vào con đường kỹ viện, Lý Tiên Tiên sớm đã không quan tâm ánh mắt người khác.
“Chỉ cần ta có thể trở thành một cường giả đủ mạnh mẽ, ai dám trước mặt ta lắm mồm?”
“Ta sẽ xé nát đám người miệng tiện dám dè bỉu…”
.
.
.
“Kỹ nữ này, quả thật có chút thủ đoạn”
Hiên Viên Yến nghĩ thầm.
“Sau cuộc tuyển chọn này cũng nên kết giao với nàng ta, không chừng sẽ có niềm vui ngoài ý muốn a”
Khảo hạch tiếp tục tiến hành, phàm những người bình thường không đạt được tiêu chuẩn ưu tú, đều bị kéo sang một bên không chút khách khí. Tiếp theo nếu như khảo nghiệm Linh căn bọn hắn không được tam phẩm trở lên, tất cả đều sẽ bị loại.
Đương nhiên nếu như không có tài nghệ gì, vẫn còn một con đường khác. Chính là Đạo Tâm Lộ.
So với Thăng Tiên Đạo, Đạo Tâm Lộ còn khó hơn gấp bội, phàm những người lêи đỉиɦ, đều có thể trở thành Tiên Vân Tông nội môn đệ tử.
Đây chính là nơi tìm ra người có đạo tâm kiên nghị phi thường. Người bình thường chỉ cần bước vào mấy bước ắt sẽ bị vô số ma niệm trong đầu đánh sụp, sùi bọt mép mà ngã xuống đất.
Mặt trời chậm rãi di chuyển về hướng Tây.
Nắng chiều rực rỡ bao phủ một góc trời. Khảo hạch cuối cùng cũng kết thúc.
Tất cả những người thông quan, ai nấy đều vô cùng hoan hỉ.
Trái ngược. kẻ không qua được mặt xám như tro tàn, chỉ biết hận chính mình không dùng thời gian chơi đùa khi xưa để nghiên cứu tài nghệ. Đến nỗi ngay cả khảo hạch tài nghệ dễ dàng như vậy cũng không quá quan được.
Xa xa, một lão giả nô bộc mái tóc hoa râm, mặt đầy nếp nhăn, hai tay đầy các vết chai sạn, ánh mắt đυ.c ngầu núp trong bóng tối lặng lẽ quan sát về phía bên này.
Khi hắn nhìn đến những người có thể thông quan tiến vào tông môn tu hành, đặc biệt là ai nấy đều vui mừng phấn chấn, tràn ngập hi vọng tuổi trẻ. Lão già này ánh mắt càng thêm ảm đạm.
Sáu mươi năm trước, lão cũng giống như mấy người này. Hăng hái khí phách, cũng đã từng ảo tưởng mình sẽ trở thành cường giả đạo chi tam cảnh, tróc tinh cầm nguyệt, tiêu dao trường sinh.
Mà hiện tại, sáu mươi năm tuế nguyệt qua nhanh như cái chớp mắt, lão vẫn dậm chân một chỗ ở Luyện Khí Cảnh, thậm chí bước vào cánh cửa tu chân là Trúc Cơ cảnh cũng chưa có đạt đến.
- Ta cả đời này, vậy mà trôi qua vô vị tầm thường như vậy…
Hồi tưởng lại từng năm tháng.
Nhìn đám người trẻ tuổi trước mắt đầy phấn chấn ở hiện tại, đối lập hoàn toàn với nhân ảnh già nua của bản thân. Lão giả càng cảm thấy bi ai, vài lần muốn rời đi. Thế nhưng lại luyến tiếc nhân ảnh nữ tử ngồi ở vị trí giám khảo nhạc lý ở trước mắt, một nhân ảnh tuyệt thế thanh lãnh thánh khiết.
- Hi Nguyệt tiên tử…Tiên tử, Nguyệt tiên tử…
Lão nô lần nữa đưa ánh mắt mê say nhìn về phía nàng, nhãn thần tràn ngập mê say cùng cuồng nhiệt.
Gần mười năm trước, lần đầu tiên được nghe thấy tiếng đàn của Hi Nguyệt, lão đã tự dặn lòng mình, nàng chính là lý do để lão còn sống giữa một chuỗi nhân sinh thất bại. Mỗi ngày sáng sớm cùng xế chiều, lão đều đến dưới chân núi Minh Nguyệt cư, cũng là nơi Hi Nguyệt tiên tử đánh đàn, từ bên dưới nhìn lên mà an tĩnh nghe tiếng đàn thánh thót phát ra.
Thậm chí có mấy lần bị quản sự thoá mạ vì cứ đến lúc tiên tử đánh đàn lại biến mất dạng. Lão tuyệt nhiên không hề giải thích.
Dần dà, quản sự cũng chẳng còn màng đến lão. Một phần vì lão cũng đã quá già rồi. Sáng sớm thứ hai cùng chạng vạng cũng là lúc đa phần các đệ tử Tiên Vân Tông lắng nghe tiếng đàn của đại sư tỷ, lão phỏng chừng cũng là như vậy.
- Kế tiếp, thỉnh Hi Nguyệt bày ra nguyệt cung dị tưởng, để xác định linh căn tư chất.
Thời gian khảo nghiệm kết thúc, Chu sư thúc nhìn đến vị đại đệ tử tuyệt mỹ trầm mặc ít nói bên cạnh, khuôn mặt đầy tự hào.
- Các ngươi là những đệ tử sắp nhập môn, hãy nhìn thật kỹ nguyệt cung dị tượng của đại sư tỷ các ngươi, đối với việc tu hành tương lai sẽ có không ít trợ giúp.
- Nguyệt cung dị tượng?
Lý Tiên Tiên nghĩ đến chính mình.
“Ta là hoả linh căn dị tượng, có thể hấp thu linh khí mà phát ra đốm lửa sáng, tương lai nếu không có gì bất ngờ, khẳng định cũng có khả năng có thể sỡ hữu thần thông hoả thuộc tính thượng thừa.”
“Nhưng vị tiên tử ngày nguyệt cung dị tượng, rốt cuộc là dạng gì?”
Vô số đệ tử Tiên Vân Tông tương lai nhìn chăm chú phía dưới, Tiêu Hi Nguyệt nhẹ nâng trán, bàn tay trắng ngần đặt lên mặt bàn như chuẩn bị. Một tiên cầm phong cách cổ xưa toàn thân đỏ rực chợt xuất hiện.
Ngay lúc tiên cầm xuất hiện, một hư ảo phượng hoàng lập lờ ẩn hiện, đám người còn thoáng nghe được tiếng phượng minh huyền diệu phi thường.
- Thải Phượng cầm…
Tiêu Viễn nhìn đến tiên cầm lẩm bẩm, ánh mắt không hề che dấu phức tạp.
“Chiếc cổ cầm kia chính là lúc Hi Nguyệt theo Tống gia lên Phượng Hoàng sơn mà đạt được. Mười năm qua, thứ này luôn kề cận bên cạnh, hẳn cũng đã trở thành pháp bảo bổn mệnh của muội muội”
Hiên Viên Yến đồng tử hơi co lại.
“Cổ cầm này thanh danh chẳng kém Hi Nguyệt tiên tử, tương truyền Khải Minh lúc còn chưa trở thành tiên đế phi thăng, đã cưỡng ép trở về nhân gian, mang về một tiên cầm”
“Đây chính là tiên khí hàng thật giá thật, hơn nữa còn ẩn hiện đế khí do đã từng qua tay tiên đế sử dụng, thứ này không chỉ phàm nhân mà nghe đồn cả tiên nhân cũng phải đỏ mắt thèm thuồng”
“Kỳ quái là chẳng biết tại sao tiên giới lại chẳng phái người xuống thu hồi, ngũ đại tiên môn cũng không có chỉ thị cướp đoạt, mà để vật này tuỳ ý lưu chuyển dưới nhân gian a”
.
.
“Tịch…tang !”
Tiếng đàn thanh thuý cổ xưa vang lên, âm thanh truyền hơn một nửa Tiên Vân Tông, thiên địa như hợp ứng cùng tiếng đàn vang vọng đầy mỹ diệu.
Gần bên cạnh Tiêu Viễn, Lý Tiên Tiên, Hiên Viên Yến, Kim Văn Vận, lão nô già nua ở xa xa, Bạch Hạc Tiên bên trong đại điện lẫn cả Nam Cung Uyển đều an tĩnh yên lặng, chăm chú lắng nghe Hi Nguyệt gảy đàn.
Cùng lúc đó, sắc trời đột nhiên trở tối, một vầng trăng sáng từ trên người Hi Nguyệt chậm rãi xuất hiện, phi thăng lên trên, ánh trăng này càng lên cao càng sáng rực chiếu rọi một mảng đại địa, bao trùm tất cả mọi người dưới ánh sáng bạc.
- Nguyệt, cung…
Lý Tiên Tiên kinh ngạc như mất đi khả năng suy nghĩ.
“Đây là nguyệt cung dị tượng sao?”
Nàng ta cảm giác được tai mình không ngừng truyền đến tiếng đàn mỹ diệu, linh khí bên trong cơ thể vừa mới hấp thu ban nãy đều không tự chủ được bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ ra bên ngoài, phát ra một đám lửa sáng mơ hồ.
Đốm lửa của Lý Tiên Tiên khi so sánh cùng vầng trăng trên đỉnh đầu của nữ tử trước mắt quả thật chênh lệch quá xa.
- Thật đẹp !
Tất cả mọi người đều nghiêng tai lắng nghe, vạn mục chăm chú vào tiên tử dưới ánh trăng, dưới vầng ánh sáng bạc, nhân ảnh xinh đẹp khuynh đảo cùng thiên âm hoà quyện lại càng mê hoặc hấp dẫn hơn, khiến cho bọn hắn cả đời khó quên.
Bên trong đại điện, khi nghe đến khúc nhạc này, tâm tình phiền chán của Nam Cung Uyển cũng biến mất, vừa nghe xong một khúc liền thở dài.
- Thiên linh căn cộng thêm nguyệt cung dị tượng, tướng công, Hi Nguyệt thực có khả năng là Nguyệt Cung Tiên Tử ở Tiên giới chuyển thế, tương lai nhất định lại phi thăng tiên giới. Ngươi nói xem, tiểu nữ này ưu tú như vậy, thiên hạ có ai xứng với Hi Nguyệt ?
Bạch Hạc Tiên bất đắc dĩ nói.
- Ta không phản đối quyết định của các ngươi, gây áp lực cho Tiêu Viễn là chuyện tốt, hắn không đạt được yêu cầu, ta sẽ giải trừ hôn ước năm xưa của hắn cùng Hi Nguyệt. Dù sao đi nữa hôn ước này là do thế hệ trước quyết định, không thể vì thế mà tổn hại tương lai của tiểu nữ này.
Nam Cung Uyển lúc này mới hài lòng cười.
- Được rồi. Để đám đệ tử mới nhập môn kia dâng trà, bái kiến tổ sư gia đi.
- Vâng phu nhân.
Ngoài cửa.
“Ngươi là ngũ phẩm linh căn, thành tích khảo hạch trung đẳng, nhất đẳng ngoại môn đệ tử”
“Ngươi là lục phẩm linh căn, khảo hạch thành tích trung thượng, nhất đẳng ngoại môn”
“Ngươi là tam phẩm, khảo hạch thành tích thất bại, chỉ có thể làm nhị đẳng ngoại môn đệ tử”
“Tứ phẩm linh căn, thành tích thượng đẳng, vào nội môn!”
Sau khi Tiêu Hi Nguyệt thúc dục dị tượng của mình dẫn động linh lực đệ tử ngoại môn. Chu sư thúc cùng với chấp sự rất nhanh đã phân rõ linh căn tư chất của đám người, cũng tuyên bố cụ thể các vị trí ở bên trong Tiên Vân Tông.
Đám người rất nhanh chia làm hai.
Một bộ phận chừng bảy tám chục người, ít nhất là tứ phẩm linh căn trở lên, tài nghệ khảo hạch thành tích ít nhất là trung thượng, tương lai có khả năng trở thành lực lượng trung kiên của Tiên Vân Tông.
Còn lại chính là hơn bốn trăm người biểu cảm khác nhau, có không phục, có ảo não, có nắm chặt hai tay phát thề tương lai cố gắng. Bọn hắn đều là ngoại môn đệ tử, khởi điểm so với nội môn dĩ nhiên thấp hơn nhiều.