Trọng Sinh Niên Đại Tiểu Kiều Thê Có Không Gian

Chương 30

“Ta chính là Trần Di, ta không biết các người, có việc sao?” Lông mày của Trần Di không hề giãn ra.

Cô hoàn toàn không biết hai người này, tại sao lại tự tìm đến?

Khi người phụ nữ nghe thấy lời này, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá cô, "Lớn lên trông như hồ ly tinh."

Rõ ràng bà ta không hài lòng vì Trần Di lớn lên xinh đẹp.

Người đàn ông hơn ba mươi hai mắt sáng lên, nhìn chằm chằm vào cô.

Phương Hiểu Lệ đi đến bên cạnh Trần Di, nắm lấy cánh tay cô, thấp giọng hỏi: "Trần Di, tình huống thế nào a?"

Trần Di lắc đầu, nhìn về phía hai người đối diện nói: "Nếu không có việc gì, xin mời rời đi."

“Cái gì không có việc?” Người phụ nữ ghét bỏ nhìn cô, miễn cưỡng nói: “Ngày mai đến nhà ta, tuy rằng cô trông không đẹp nhưng nhà ta không có chê ngươi. Nhớ phải mang theo đồ đạc! "

Trần Di:? ? ?

"Cái gì? Tôi đến ở nhà các người làm gì." Cô thật sự không hiểu hai người này đến đây làm gì, nói chuyện tréo ngoe?

Bây giờ cô đã có nơi ở, hẳn là không phải đại đội trưởng kêu cô chuyển nhà đi.

Nếu là đại đội trưởng, lẽ ra hắn nên đến thông báo trước.

" Các ngươi có ý gì? Ta đang ở đây sống tốt, sao phải tới nhà ngươi?" Trần Di sắc mặt lạnh lùng, cho rằng hai người này chỉ là tìm phiền phức.

Người trong khu thanh niên trí thức đều ra xem náo nhiệt, cũng không ai lên tiếng hỏi.

Nhìn mấy người kia tình cảm đạm bạc, Trần Di ghi tạc trong lòng.

Cô không nhờ ai giúp đỡ, chỉ là về sau đừng có mà nghĩ tới nhờ cô giúp đỡ.

Người phụ nữ bĩu môi, "Không phải ngươi sống với đứa nhỏ nhà Lão Hạ đó sao? Một cái đồ bị bỏ, bọn họ không cần ngươi nữa, nhà chúng ta không ghét bỏ ngươi, cho ngươi làm tức phụ của Chu Tử, còn hỏi đông hỏi tây làm gì! "

“Mẹ.” Chu Tử kéo ống tay áo người phụ nữ, hiển nhiên có chút xấu hổ.

Cô chỉ không biết sự bối rối này có nghĩa gì.

“Các người có vấn đề ở nơi này sao?” Trần Di tức giận bật cười, chỉ vào đầu bọn họ.

Động tác này khiến hai người đối diện sững sờ một lúc, ngay sau đó liền phản ứng lại.

“Cái đồ tiện nhân kia, ngươi đang nói ai!” Bà ta há mồm liền phun ra phân, mắng người thật ghê tởm.

"Cái con đĩ l*и kia."

“…”

Trần Di tiến lên cho một cái tát vào cái mồm kia, trực tiếp đem người này quật ngã xuống đất.

Tất cả mọi người đều ngơ ngẩn, những lời kinh tởm khó nghe đột nhiên im bặt.

Phương Hiểu Lệ mở to mắt, che miệng.

Trần Di lúc này giống như một chiến thần trong mắt cô.

Nhưng cô đã hồi thần ngay lập tức, không quay đầu lại chạy nhanh đi tìm người.

“Ngươi dám đánh ta!” bà ta che mặt không thể tin nhìn cô.

Trần Di cười chế nhạo, "Đánh bà thì sao? Nếu ngươi lại phun ra lời nào, ta liền đánh!"

Chu Tử bên cạnh định thần lại, đi lên định túm lấy cổ áo Trần Di.

Trong miệng còn nói: "Ngươi dám đánh mẹ ta! Ta phải cho ngươi bài học mới được! Cho ngươi biết đời!"

Trần Di sao có thể cho hắn cơ hội?

Mặc dù cô không quá mạnh, nhưng tốc độ thì cô có thừa.

Né cánh tay Chu Tử, cô nắm lấy cây chổi quét tuyết to bên bên cạnh, hung hăng đập vào người trước mặt.

Chu Tử không nghĩ tới cô lợi hại như vậy, nhất thời không kịp phản ứng, vừa vặn bị đập cho tơi tả.

Tuy không đau, nhưng nếu đánh chắc tay một chút, khó tránh để lại vết thương trên mặt.

Trong sân nhất thời hỗn loạn, những người khác đều bị Trần Di làm cho choáng váng.

Không ngờ một cô gái nhỏ lại có sức mạnh như vậy?

Trần Di vừa múa may cây chổi lớn, vừa nhìn ra ngoài.

Cô vẫn đang cố hết sức đối phó với hai người kia.

Người phụ nữ thấy cô quá sung sức không dám đi lên, cho nên chạy ra tìm người tới.

Đúng lúc này, bên ngoài có mấy người chạy tới, Lý Thanh Lâm ở đằng trước.

“Mau dừng lại cho ta!” hắn hét lớn.

Người kia vừa nhặt cái xẻng lên, bà ta còn chưa động thủ đâu.

"Vương Xuân Hoa! Ngươi làm gì vậy! Định gϊếŧ người à?" Lý Thanh Lâm đi lên đoạt lấy cái xẻng.

Cái xẻng này mà phi tới, đầu người chưa chắc còn!

Bà ta thấy đại đội trưởng đến, ngồi bụp xuống đất bắt đầu vỗ đùi.

"Ôi trời, không có thiên lý! Bà già này đã lớn tuổi lắm rồi mà còn bị người ta đánh ! Ô ô ô..."

"Mau nhìn xem vết đỏ lớn trên mặt ta này! Lại nhìn Chu Tử bị cô ta đánh kìa."

Vương Xuân Hoa xã thật là bị tát mạnh nên trên mặt có lưu lại vết đỏ.

Nhưng người Chu Tử đều là xây xước nhẹ, thậm chí đến vết sẹo cũng không lòi ra.

Lý Thanh Lâm cau mày nói: "Ngươi còn có thể bị làm sao? Thật kỳ quái! Hiếm lạ quá a! Đừng ở chỗ này nháo loạn, mau nhanh chóng trở về đi!"

Phương Hiểu Lệ đã kể hết sự tình với hắn, thật là mất mặt mà.

“Về cái gì!” Vương Xuân Hoa trực tiếp đứng lên nói: “Bọn ta hôm nay chính là tìm Trần Di, để nàng ta làm tức phụ Chu Tử!

Chu Tử nhìn Trần Di, trong lòng cảm thấy hơi lo lắng. Tức phụ lợi hại như vậy còn không phải ngày nào cũng bị ăn đánh a?

Hắn cùng mẹ hắn còn chưa được đánh qua, làm sao có thể làm tức phụ?

Lý Thanh Lâm nghe thấy lời này ném cái xẻng xuống đất.

"Ngươi không biết xấu hổ sao? Trần Di bao nhiêu tuổi? Chu Tử nhà ngươi đã bao nhiêu tuổi rồi!"

"Nói nữa, nếu ai cũng như nhà ngươi, ai còn muốn kết hôn! Đừng ở đây không biết mất mặt."

Hắn cảm thấy rất xấu hổ, làm sao đại đội Tiểu Hà lại có loại người như bọn họ chứ.

Vương Xuân Hoa nghe vậy không vui, "Nhà ta sao? Nàng ta chỉ là cái giày rách, bọn ta không chê là đã tốt rồi, còn kén cá chọn canh không biết xấu hổ."

Để bà ta xem, Trần Di hiện tại không thể gả đi nữa, bọn họ đây là phát thiện tâm cho đấy.

(Hết chương này)