Trọng Sinh Niên Đại Tiểu Kiều Thê Có Không Gian

Chương 29

Sáng hôm sau, khi Trần Di ra ngoài rót nước, liền nghe thấy có người nhắc đến tên mình.

Cô lặng lẽ bước tới, lắng nghe những lời bàn tán của người khác.

“Ta xem a, nói không chừng có mấy đuôi đấy.”

"Đừng nói như vậy."

“Sao? Ngươi xem nàng, cùng một người nam nhân ở cùng một chỗ, thật mất mặt, muốn nói không có phát sinh cái gì, ai tin a, ngươi tin sao?”

"Sao? Nhìn cô ta xem, cùng một người nam nhân ở cùng một chỗ, thật mất mặt, muốn nói không có phát sinh cái gì, ai tin a, ngươi tin sao?"

"Đừng nói lời khó nghe như vậy, sau này cô ấy còn ở chỗ chúng ta."

“Thiết, không chừng ngày nào đó liền lớn bụng gả chồng,, không cần lưu mặt mũi với bọn họ."

Trần Di nghe hai nữ nhân nói chuyện, không khỏi cảm thấy buồn cười.

Cô không đi ra lý luận, chuyện này bất luận nói thế nào, cô đều là bên yếu thế, căn bản nói không thắng.

Tốt hơn hết nên giả vờ không nghe thấy những lời đó.

Xoay người trở lại trong phòng, cô phải làm gì đây.

Thừa dịp Phương Hiểu Lệ ra ngoài uống nước, cô lấy ra vài lọ chăm sóc da cho bản thân.

Bây giờ cô không trang điểm, nhưng chăm sóc da cơ bản vẫn phải làm.

Nếu sống một mình, cô sẽ đắp mặt nạ, nhưng hiện tại cô chỉ có thể dưỡng ẩm và sử dụng một số loại kem dưỡng da.

Mùa đông ở Đông Bắc Trung Quốc rất khô, nếu không dưỡng ẩm và chăm sóc da, gió có thể thổi hỏng làn da.

Nếu không muốn mang hai cái má khô đỏ nứt nẻ như người khác, phải trả giá bằng tiền a.

Chờ Phương Hiểu Lệ quay lại, Trần Di đã nấu mì sợi nêm với nước tương.

Trong cái hoàn cảnh này, đừng nghĩ đến chuyện tẩm ướp, có thể một ngày nào đó bạn sẽ phải ăn rau luộc.

"Trần Di, tớ ăn cháo kia là được rồi, chúng ta mua bột mì không dễ dàng, cậu cứ giữ lại đi."

Phương Hiểu Lệ vẻ mặt tiếc nuối, nếu Trần Di cứ giữ một mình, cô có thể ăn hai bữa đấy.

Các loại lương thực tinh ở đây không dễ mua, mọi người đều ăn lương thực phụ.

Trần Di không cho là đúng, "Đừng lo lắng, đến lúc đó tớ viết tin để cho người nhà gửi đồ qua bưu điện, ăn cơm đi."

Nghe những lời của cô, Phương Hiểu Lệ nghĩ rằng điều đó không có khả năng. Theo như thái độ của gia đình Trần Di chắc họ sẽ không gửi cái gì cả.

Sau khi hai người ăn xong, Phương Hiểu Lệ phụ trách rửa bát.

Trước đó đã thống nhất rằng Trần Di sẽ phụ trách nấu ăn và cô sẽ phụ trách rửa bát.

Vào cuối ngày, không một thanh niên trí thức nào đến đây nói chuyện với họ.

Ngay cả khi gặp phải khi đi vệ sinh, cũng đều là làm bộ nhìn không thấy.

Trần Di cũng sẽ không chủ động bắt chuyện với ai vì cô biết rõ. Không ai trong số những người này để mắt tới cô, làm gì tự mình phải tới?

Cũng không biết liệu Phương Hiểu Lệ có bị cô lập do cô không?

Nhìn cô gái nhỏ ngồi bên giường đọc sách, Trần Di biết rằng, khẳng định là bị cô lập.

Cô trong lòng có chút áy náy, cô còn ở đây mấy năm, không thể cứ như vậy mãi được, đúng không?

Nói đến nói đi, mọi thứ đều liên quan đến bản thân mỗi người.

Nhưng tình hình hiện tại không dễ giải thích rõ ràng, hiện tại chỉ có thể như vậy trước.

Sau nhiều ngày, không một thanh niên trí thức nào lui tới chỗ Trần Di.

Mà cô không có ý đi tiếp cận, chỉ là ngày thường sẽ đi ra ngoài đổ nước, hoặc là múc nước, đi vệ sinh vv.

Phương Hiểu Lệ nhìn cô đang đọc sách, sau đó bước tới nói: "Trần Di, chúng ta không thể tiếp tục như thế này mãi đi? Nhìn xem bọn họ đều không để ý tới cậu."

Kỳ thật bị cô lập cũng xấu, nếu truyền ra ngoài sẽ bị người khác nghi ngờ, người này có phải có chuyện gì sao?

Trần Di không ngẩng đầu, cô biết chính mình đang hỏi cái gì.

"Tớ không cần bọn họ hiểu, cậu đừng lo lắng."

Nói đừng lo lắng, Phương Hiểu Lệ có thể không lo sao?

Giữa trưa, bên ngoài vang lên tiếng nói chuyện, Phương Hiểu Lệ đi tới bên cửa sổ nhìn, mơ hồ nghe thấy có người nhắc tới tên của Trần Di.

“Trần Di, hình như có người đang tìm cậu ở bên ngoài.” Cô hơi kinh ngạc.

Cả hai người họ đều là mới đến, bọn họ không quen ai khác ngoài đại đội trưởng.

Trần Di nhíu mày, cô đương nhiên biết ở đây không có người quen của hai người.

Chẳng lẽ Hạ Minh Thành đến tìm cô sao?

Hẳn là không?

Cô tò mò nghiêng người nhìn, nhưng cô thực sự không biết người bên ngoài.

“Chính là gian phòng kia, các ngươi đi gõ cửa đi.” Thanh niên trí thức chỉ về hướng bên này, không có ý định đi tới.

Trần Di chủ động đi mở cửa, nhìn thấy ngoài cửa có hai người đứng.

Một người phụ nữ khoảng năm mươi tuổi và một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi trông lôi thôi lếch thếch, quần áo của hắn màu đen.

“Các ngươi tìm ai?” Trần Di hỏi trước.

Người phụ nữ kia nói: "Ta đang tìm Trần Di, bảo nàng ta ra ngoài."

(hết chương này)