Trùng Sinh Chi Đích Nữ Độc Hậu

Chương 44: Quốc công phu nhân

Tổ tôn hai người cùng nhau nói chuyện.

Tưởng Chiêu ở bên cạnh, vẻ mặt tán thành phụ hoạ theo: "Đúng vậy, Vũ Văn Hằng không phải đồ vật, hắn dám xằng bậy là do ỷ vào việc mình là nhi tử của hoàng thượng, nếu hắn chướng mắt muội muội, chúng ta sẽ ..."

" Cái rắm!" Tưởng Quốc Công trừng mắt liếc hắn một cái: "Là Hoàng nhi của chúng ta chướng mắt hắn, ngươi không cần phải ở đây ăn nói lẫn lộn như vậy!"

Tưởng Chiêu gật đầu đồng ý: "Đúng, đúng, hắn là con cóc có mắt dài ngoác mồm!"

Hắn càng nói càng hăng say, Vân Hoàng bên cạnh nghe được cười rộ lên.

Tưởng Chiêu khẽ hừ một tiếng: "Tổ phụ, hoàng thượng nói thế nào?"

Tưởng Quốc Công sắc mặt trầm xuống, tay hướng ra ngoài khoác một cái: "Có thể nói thế nào nữa? Ta thấy hắn chính là càng già càng hồ đồ, còn muốn để cho Hoàng nhi đến tuổi cập kê liền thành thân với tên nhãi ranh Vũ Văn Hằng kia, thật là không biết xấu hổ. ! "

"Ngoại tổ phụ!" Vân Hoàng kêu lên một tiếng, liếc nhìn ra bên ngoài rồi hắng giọng: “Cẩn thận tai vách mạch rừng, nếu truyền đến tai hoàng thượng, Ngự sử đài sẽ lại đến luận tội người."

Nghe vậy, Tưởng Quốc Công không thèm để ý, hừ lạnh: "Này có là gì, ta với hoàng thượng có giao tình như thế nào? Mấy lão thất phu đó muốn luận tội cũng vô dụng. Hơn nữa những gì ta nói đều là sự thật, Hoàng nhi con không cần lo lắng đâu."

Vân Hoàng có chút buồn cười, nàng biết tổ phụ có tính tình này.

Là tốt cũng là xấu.

Võ tướng không có nhiều vặn vẹo trong lòng, nàng nghĩ một chút, sau đó lộ ra thần sắc khẩn trương: "Nhưng con nghe những người khác truyền bá rằng Tưởng Quốc Công, khinh thường thánh quyền, bên phía hoàng thượng cũng ... "

“Ai dám nói bậy bạ như vậy!” Tưởng Quốc Công tức giận đến độ râu ở hai bên cũng giật giật, trong nháy mắt liền nghĩ đến Vân Hoàng là một nữ tử yêu kiều, lập tức nhẹ giọng: “Tổ phụ không phải đang giận dữ, bảo bối ngoan đừng sợ. . "

Học theo giọng điệu của phu nhân ở nhà, để dỗ dành Vân Hoàng.

Nếu không có vẻ mặt nghiêm túc đó, cũng không thể nhìn ra sự được khác biệt.

Nghe thấy lời này của tổ phụ, Tưởng Chiêu cả người hụt hẫng, nổi hết da gà: "Tổ phụ, người vẫn nên bình thường một chút đi, đừng dọa muội muội."

“Khụ khụ ——”

Tưởng Quốc Công ho khan một tiếng, muốn đánh chết tên tiểu tử phá đám này:"Hoàng nhi, con ở trong cung có quen không, có cần đổi chỗ ở không? Nếu không thích cứ nói, ta sẽ tìm hoàng thượng nói một tiếng."

Nhìn ra ngoài sân, tới đây lâu như vậy, mà một cung nữ cũng không thấy.

Ngoài Đông Sương đứng ở bên cạnh, thì không có một bóng dáng nào khác.

Đây không phải là đối xử tệ với bảo bối của ông ấy sao!

“Con thích yên tĩnh hơn, không muốn có quá nhiều người hầu, huống chi còn có Đông Sương ở đây.” Vân Hoàng trấn an, nhưng cũng là lời nói thật: “Với lại có nhiều người như vậy, tổ phụ cũng không thể cùng với con nói chuyện không hề cố kỵ được, không phải sao? "

Tưởng Quốc Công nghiêm túc suy nghĩ một hồi, thì ra đây chính là nguyên nhân, nhưng cũng không khỏi tức giận: "Nói đến cùng, người ủy khuất nhất vẫn chính là con, tổ phụ nhất định sẽ không làm cho con thất vọng, con ở trong cung muốn ăn cái gì, đợi lúc ra cung ta sẽ tới đón con. "

Tuy rằng Tưởng Quốc Công là một lão quê mùa, nhưng có một số điều không phải ông ấy không hiểu.

Ví như, việc ban hôn của hoàng đế chẳng qua chỉ là muốn mượn sức của Tưởng Quốc Công phủ, trong lòng ông ấy cũng sáng tỏ tường tận như gương, nếu không phải vì mặt mũi của ông ấy, hoàng thượng có khả năng sẽ đem Vân Hoàng nạp vào hậu cung!

Vân hoàng hành lễ, nhìn về phía Tưởng Quốc Công nhíu chặt mày, lo lắng nói: “ Tổ phụ trước tiên nên chú ý thân thể, chỉ cần người còn ở đây, thì con vẫn có thể tránh dưới sự che chở của người và được bình an.”

Lời nói vừa dứt, liền thấy thân thể Tưởng Quốc Công chấn động, nhìn qua Vân Hoàng.

Dường như có một cảm xúc nào đó đang luân chuyển trong người.

Một lúc lâu sau, Tưởng Quốc Công nói: "Bảo bối ngoan, con nói đúng, tổ phụ sẽ chăm sóc tốt chính mình, sống lâu trăm tuổi."

Thấy tổ phụ đã hiểu, Vân Hoàng khóe miệng cũng lộ ra nụ cười: " Ừm, trăm năm trường thọ."

Chỉ cần Tưởng Quốc Công không ngã, thì Tưởng Quốc Công phủ cũng sẽ không.

Trở lại Tưởng Quốc Công phủ.

Tưởng Quốc Công cõi lòng tràn đầy vui sướиɠ, khó có thể che giấu được khuôn mặt tươi cười, vừa nhìn thấy mọi người đã chào hỏi, khiến đám hạ nhân sợ hãi tới mức im lặng như ve sầu mùa đông.

“ Quốc Công gia làm sao vậy?” Nha hoàn hỏi.

"Phỏng chừng là nhận được ban thưởng trong cung?"

"Quản gia có biết gì hay không?"

Quản gia liếc nhìn đám hạ nhân đang thì thầm, khoát ống tay áo, cao thâm khó đoán nói: "Phỏng chừng là đã đánh người nào đó trong cung cho nên mới sảng khoái như vậy, các ngươi nhanh làm việc đi, đừng ở đây lải nhải nữa ——"

Tất cả mọi người đều cảm thấy lời quản gia nói có đạo lý, quốc công gia của bọn họ là người như thế nào, bọn họ còn không rõ sao.

Giống như chim thú liền nhanh chóng phân tán ra.

Chỉ có quản gia đứng nguyên tại chỗ, sờ sờ cằm, kỳ quái nói: "Quốc công gia tiến cung một chuyến liền vui vẻ, chẳng lẽ chuyện của ngài đã thành rồi sao?"

vào phủ.

Tưởng Quốc Công mặt mày hớn hở khoe với phu nhân của mình: "Phu nhân, bà biết không, bảo bối nói rất nhớ ta!"

Quốc công phu nhân duỗi tay sờ sờ trán Tưởng quốc công, hồ nghi nói: “Không có nóng, sao lại bắt đầu nói nhảm rồi, Chiêu nhi, nhanh đi kêu đại phu tới, mau đi!”

Bà khẩn trương nhìn Tưởng Chiêu bên cạnh.

Các nếp gấp trên khuôn mặt đều nhăn lại thành một đoàn.

Người già rồi, bệnh tật chính là chuyện lớn, hơn nữa tuổi già lại phải chịu tang nữ nhi, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, đáy lòng bọn họ đã lưu lại một đả kích rất lớn, cho nên đối với những chuyện này càng thêm coi trọng.

“ Tổ mẫu.” Tưởng Chiêu gọi một tiếng, làm nũng nắm lấy cánh tay của quốc công phu nhân: “Những gì tổ phụ nói đều là sự thật, con đã tận mắt chứng kiến”.

“ Nói láo!” Quốc công phu nhân mắng, từ trên ghế đứng dậy, bất mãn nói: “Ngươi cùng với tổ phụ ngươi hợp sức lừa gạt bà già như ta đây, ta tuy rằng già rồi, nhưng tâm lý rõ ràng lắm, ngươi tưởng gạt ta là dễ à, còn non lắm!”

Tưởng Chiêu thấy tổ mẫu hất tay mình ra thì không khỏi bất đắc dĩ nói: "Tổ mẫu, người ngẫm lại xem chúng ta lừa người có lợi ích gì chứ? Muội muội còn nói đợi xuất cung sẽ đến phủ để ở một thời gian. "

"Thật à?"

Quốc công phu nhân kinh hỉ trừng to hai mắt, bắt lấy cánh tay Tưởng Chiêu, hung tợn uy hϊếp: “Chiêu nhi, nếu ngươi dám lừa tổ mẫu, ta liền đem ngươi ném đến chỗ thuộc hạ của phụ thân ngươi để rèn luyện, có biết hay không!”

Tưởng Chiêu từ trước đến nay ở trong phủ Tưởng Quốc Công đã nhận hết sủng ái, nếu không cũng sẽ không thể phát sinh ra tính khí ăn chơi trác táng thế này.

Nghe tổ mẫu nói như vậy, sợ hãi tới mức miệng đang há lớn lập tức khép lại.

Phải biết rằng phụ thân hắn luyện binh có tiếng là khắc nghiệt, thậm chí là đem người chỉnh đến chết, có cả đội ngũ thuộc hạ dưới trướng, đều nghe lời ông ấy, những người đó đều là những võ sĩ có thể lấy một địch trăm.

Nhớ trước đây vì quá tò mò, hắn lưu lại trong đó một ngày, sau khi trở về ba ngày đều ăn không ngon.

Khó chịu, nên hắn đã sinh bệnh nặng rất lâu!

Tưởng chiêu ký ức vẫn còn mới mẻ co rúm thân thể lại: “Tổ mẫu, con nào dám lừa người, lời con nói đều là sự thật, tổ phụ nói cũng đều là sự thật, đến lúc đó người cùng con đi đón muội muội được không?”

Quốc công phu nhân cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người phu quân mình.

Thấy người không chút do dự gật đầu.

Giây tiếp theo, miệng bà ấy liền co giật.

“Ô oa ——”

Bà vỗ bàn, trong cổ họng có chút khô khan, cầm lấy cốc trà lên uống, ngay sau đó tiếng khóc càng lớn hơn.

Tiếng khóc bất ngờ khiến cho Tưởng Quốc Công và Tưởng Chiêu sợ tới mức ngây ngốc tại chỗ.

Ở cửa có người nhìn vào bên trong, sau đó một bóng người bước vào: "Mẫu thân làm sao vậy, đang êm đẹp sao lại khóc? Chiêu nhi, có phải ngươi lại gây hoạ, làm cho tổ mẫu buồn bực!"

Tiết thị mẫu thân của Tưởng Chiêu vội vàng đi đến đỡ lấy Quốc Công phu nhân:" Mẫu thân?"

Quốc Công phu nhân vỗ vỗ tay Tiết thị, nắm y phục trên ngực, khóc thở không ra hơi: "Số ta thật khổ, bảo bối cũng không nói nhớ ta, làm sao mà lão già thúi này có thể có được tiện nghi như vậy. Sớm biết vậy hôm nay ta cũng sẽ tiến cung! "