Trùng Sinh Chi Đích Nữ Độc Hậu

Chương 43: Cục cưng bảo bối

Vân Hoàng trong lòng xúc động, nâng bước đi ra ngoài.

Vừa đến cửa, bên ngoài liền có người tùy tiện vọt tiến vào.

“Ai nha!”

Tưởng Chiêu vặn vẹo bước chân, kỳ quái hét lên: "Suýt chút nữa đã đυ.ng phải muội muội rồi!"

Vân Hoàng khóe miệng nhếch một cái, cười khẽ: “Nhị ca, hôm nay sao huynh lại tới đây?”

“Ta có thể không tới sao?” Tưởng Chiêu dùng quạt xếp gõ lên trên trán Vân Hoàng, miệng lẩm bẩm, lo lắng nói: “ Yến tiệc lần trước ta cũng muốn tới gặp muội, nhưng huynh trưởng sẽ không để cho ta lộn xộn, ta đã sợ chết khϊếp sau khi ở nhà nhiều ngày như vậy ”.

"Vất vả lắm ta mới cầu xin được tổ phụ cho ta tiến cung gặp muội, bây giờ thấy muội không có việc gì ta cũng cảm thấy an tâm."

Nhiều ngày qua, Tưởng chiêu ở nhà cứ lo lắng, sợ Vân Hoàng sẽ xảy ra chuyện gì, nên liên tiếp mấy ngày nay cũng chưa dám đi ra ngoài lêu lổng, đã có không ít công tử ăn chơi trác táng tới tận cửa để tìm.

Nhưng đến mặt của hắn cũng không thấy.

"Bất quá, muội muội của ta quả thật thông minh nhanh nhạy, Không chỉ cứu được mẫu tử Tĩnh phi mà còn được phong làm quận chủ." Tưởng Chiêu kích động thu quạt xếp lại, đi vài bước vào bên trong: "Đây chính là điều mà ta không ngờ tới, thật đáng mừng! "

"Nhìn biểu hiện trên mặt của huynh giống như thực sự kinh ngạc, có vẻ như không tín nhiệm ta thì đúng hơn?"

Tưởng Chiêu bĩu môi: "Làm sao có thể, chỉ là muội quá ưu tú, ta nhất thời cũng không biết phản ứng thế nào."

Hắn không hỏi Vân Hoàng làm cách nào để cứu được Tĩnh Phi, cũng không hỏi làm sao nàng lại biết y thuật.

Trước sau như một vẫn luôn tin tưởng nàng.

Vân Hoàng hỏi: “Tổ phụ cũng vào cung?”

Nhắc đến chuyện này, vẻ mặt Tưởng Chiêu liền trở nên khó coi, lạnh lùng nói: "Muội muội, ngươi không biết, tổ phụ mấy ngày trước đã đến gặp Hoàng Thượng đề nghị giải trừ hôn ước cho muội, nhưng Hoàng thượng không đồng ý, thậm chí còn bác bỏ lời của tổ phụ, hôm nay tổ phụ tiến cung, vẫn là vì chuyện này."

Kể từ khi biết Vũ Văn Hằng một chân muốn đạp hai thuyền, Tưởng Chiêu ở trước mặt Tưởng Quốc Công không ngừng thổi gió bên tai.

Hận không thể giải trừ hôn sự này ngay lập tức.

Mà tổ phụ đối với ngoại tôn nữ độc nhất của mình tất nhiên là yêu thương vạn phần, không cần Tưởng Chiêu ở bên cạnh châm ngòi thổi gió cũng cơ hồ khó khống chế được lửa giận, nếu không phải Tưởng Tuy ở bên cạnh khuyên giải, ông ấy đã sớm cầm thương vọt tới phủ của Tam điện hạ rồi.

Lần này, dâng tấu chương cũng xem như là một hành động sau khi đã suy nghĩ kỹ.

Vân Hoàng xoa xoa trán, nàng biết tổ phụ sẽ lỗ mãng như vậy, nàng đoán ông ấy

sẽ cùng hoàng thượng cãi nhau một trận: "Tổ phụ, gần đây sức khỏe có tốt không?"

Tưởng Chiêu vỗ ngực bảo đảm: "Cái này muội cứ yên tâm, ngoại trừ việc tổ phụ tức giận quá mức tìm người ở nhà luyện thương thuật, đem phụ thân và thúc thúc ra đánh đến răng rơi đầy đất ra, thì cũng không có gì nghiêm trọng."

Không cần nghĩ cũng biết kết cục của các cữu cữu thế nào, thương thuật xuất quỷ nhập thần của tổ phụ, trước nay đều chưa gặp được địch thủ.

Thật đúng là khổ cho các cữu cữu……

“Vất vả cho các cữu cữu quá.” Vân Hoàng áy náy khụ thanh nói.

Tưởng Chiêu xua tay: “Cái này thật ra cũng không vất vả gì, dù sao cũng không phải đánh bọn tiểu bối như chúng ta, bọn họ da dày thịt béo không sợ, chỉ là muội muội, chuyện này không biết khi nào mới có cái kết luận, ta sợ vài ngày nữa, tổ phụ liền sẽ tìm tới chúng ta.”

"Ai tìm tới mấy người như các ngươi?"

Vừa dứt lời, một giọng nói tràn đầy khí lực vang lên từ ngưỡng cửa, uy phong nghiêm nghị, nghe thấy có mười phần sát khí.

Tưởng Chiêu thân thể đột nhiên cứng đờ.

Giống như lá mùa thu xào xạc rơi xuống, hắn mở to mắt không dám nhìn về phía sau.

Vì hắn biết nếu quay lại nhất định sẽ bị đánh!

Sau đầu dường như có thêm một đôi mắt, Tưởng Chiêu nhanh chóng nhảy dựng sang bên cạnh, né tránh nắm đấm công kích, xem ra người kia còn muốn ra tay thêm một lần nữa, Tưởng Chiêu vội vàng trốn đến sau lưng Vân Hoàng: "Tổ phụ, đừng tới đây, tôn nhi biết sai rồi. "

Tưởng Quốc Công cười lạnh: “Dám ở trước mặt Hoàng nhi nói xấu ta, ngươi nên biết hậu quả từ ta!”

“Con không có……” Tưởng Chiêu nhỏ giọng biện giải.

Tưởng Quốc Công khí thế lăng nhiên, ngay cả khi đang mặc triều phục cũng không lấn át được huyết khí sa trường che khuất cả trời đất, vẻ mặt cứng rắn nghiêm nghị, thái dương cũng trộn lẫn một chút tóc bạc.

Nhìn chằm chằm Tưởng Quốc Công đang tràn đầy khí thế trước mặt, Vân Hoàng hai mắt đột nhiên đỏ lên.

Nghĩ đến thanh danh một đời của Tưởng Quốc Công phủ, lại vì nàng mà bị diệt môn, Vân Hoàng không kiềm chế được cảm xúc, cả người run rẩy.

"Hoàng nhi..."

Thấy thế, Tưởng Quốc Công cũng bị dọa không ít, chân tay luống cuống đứng sững tại chỗ, muốn bước tới vỗ vai Vân Hoàng, nhưng lại nghĩ đến nàng từ trước đến nay đều không vui khi ông ấy đến gần.

Khi còn nhỏ, nàng đã từng khóc lóc và nói rằng trên người ông ấy có mùi máu tươi khó ngửi.

Mặc dù mọi người trong nhà đều nói không nên coi trọng lời nói của một tiểu hài tử, nhưng Tưởng Quốc Công vẫn nhớ rõ ràng những lời này, chưa bao giờ dám lại gần Vân Hoàng, vì sợ sẽ doạ nàng.

Tưởng Chiêu cũng ngẩn ra: "Hoàng nhi, muội bị doạ rồi sao? Tính tình tổ phụ vẫn luôn như vậy, ah ah ah, muội đừng khóc!"

Hắn và tổ phụ đều không dỗ dành được người khác.

Nếu như người này khóc, thì phải làm sao bây giờ!

Tưởng Quốc Công sắc mặt trở nên khó coi, đều do ông ấy nhất thời lỗ mãng, không màng đến Vân Hoàng cũng đang ở đây lại muốn giáo huấn Tưởng Chiêu:" Hoàng nhi, tổ phụ đi ngay bây giờ, con đừng..."

Còn chưa nói xong, Vân Hoàng đã trực tiếp nhào vào trong lòng ngực của Tưởng quốc công.

“Ngoại tổ phụ!”

Vân Hoàng nghẹn ngào kêu lên một tiếng, phát hiện Tưởng Quốc Công cả người đứng thẳng bất động tại chỗ, nàng thu tay lại, quy củ đứng ở bên cạnh xoa xoa khóe mắt: “Con không phải bị người dọa sợ, chỉ là nhìn thấy người nhất thời kinh hỉ.”

Tưởng Quốc Công hai tay cực kỳ bối rối, muốn sờ vào đầu Vân Hoàng: "Hoàng nhi bị bắt nạt đúng không? Con nói với ta, tổ phụ báo thù cho con."

“Không có……” Vân Hoàng đem đầu cọ qua, bàn tay đang ở giữa không trung của Tưởng Quốc Công cuối cùng là rơi xuống trên đầu nàng: “Con không bị bắt nạt, chỉ là quá nhớ người mà thôi.”

Nhớ?

Lời này Vân Hoàng vốn dĩ chỉ nói ra một cách tự nhiên, nhưng đối với Tưởng Quốc Công mà nói, lại cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Ngay cả Tưởng Chiêu ở bên cạnh cũng há hốc miệng: "Muội muội, muội không bị bệnh đó chứ, sao lại bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ..."

Vừa nói, hắn vừa đưa tay sờ trán Vân Hoàng.

Vốn muốn thử xem nhiệt độ, nhưng còn chưa kịp chạm đến, đã bị Tưởng Quốc Công giơ tay hất bay.

"Đúng là nói xằng nói bậy, muốn tìm chết! Ngươi không biết nam nữ khác biệt sao? Còn dám động tay động chân, mau cút qua một bên cho ta!

Tưởng chiêu ăn một quyền, trên tay trướng đau tê mỏi.

Một giọt nước mắt cuối cùng cũng vắt ra khỏi khóe mắt, vọt qua một bên, không dám tức giận hay lên tiếng nữa!

Có thể làm sao bây giờ?

Chỉ có thể làm đúng bổn phận của tôn tử!

Tưởng Quốc Công nhìn về phía Vân Hoàng, ánh mắt muốn có bao nhiêu yêu thương liền có bấy nhiêu, so với Tưởng Chiêu thì cách đối đãi của ông ấy quả thực chính là khác nhau như trời với đất: “Hoàng nhi ngoan, không khóc, chờ ra khỏi cung liền trực tiếp đến Tưởng Quốc Công phủ ở một thời gian, ngoại tổ mẫu cũng đặc biệt rất nhớ con.”

Vân Hoàng gật đầu đồng ý: "Được."

Với thái độ mềm mỏng của ngoại tôn nữ, trái tim của Tưởng Quốc Công quả thực lâng lâng, chỉ hận không thể lập tức đưa Vân Hoàng về nhà ngay bây giờ, để khoe với lão bà ở nhà.

Nhìn xem! Hoàng nhi chủ động ôm ông ấy! Còn nói là nhớ ông ấy!

Nghĩ đến điều này, trong lòng Tưởng Quốc Công rất vui.

Tưởng Quốc Công tuổi còn trẻ đã chinh chiến sa trường, khi về già, ông để cho các hài tử của mình đi giao tranh, còn mình ở nhà ngậm kẹo đùa cháu.

Nhưng những người nam tử trong nhà không biết cố gắng, vẫn chưa sinh được tôn nữ cho ông ấy, vì vậy cho nên đối với tôn nữ độc nhất là Vân Hoàng vẫn luôn hết mực yêu thương, nâng niu như trân bảo.

Hơn nữa, ông ấy lại còn mất đi nhi nữ duy nhất của mình, mức độ cưng chiều đối với nàng càng không thể tưởng tượng được!

Tưởng Quốc Công thô lỗ nói: “Hoàng nhi, đừng lo lắng, ta nhất định sẽ giải trừ hôn ước cho con, cũng không để cho con phải chịu một chút ủy khuất nào, tam điện hạ kia vừa nhìn đã biết không phải loại tốt đẹp gì, làm sao có thể xứng đôi với cục cưng bảo bối của chúng ta được!"