Trùng Sinh Chi Đích Nữ Độc Hậu

Chương 27: Quỷ kế đã đạt được

Lọt vào trong tầm mắt, là chiếc váy thấm đẫm máu tươi của Tĩnh Tần.

Thư Quý Phi bỗng nhiên từ trên ghế đứng dậy, chén đũa trên bàn đều rơi xuống.

"Có độc, mau truyền thái y!"

Nhìn lên chủ vị thấy mọi người đang luống cuống tay chân khiên Tĩnh Tần xuống, trong lòng Vân Thanh bắt đầu hoảng sợ, khi nghe nói có độc, ngón tay nàng ta run rẩy, chiếc thìa canh liền rơi xuống đất vỡ tan tành.

mơ hồ cảm thấy có chuyện gì đó không ổn.

Nhưng không thể đoán được là chuyện gì.

"Sao lại có độc được chứ?" Trường Nhạc chăm chú nhìn vào những món ngon trước mặt, đây đều là thức ăn do Ngự Thiện phòng làm ra, lại được kiểm tra bằng kim bạc trước khi mang đến, nàng ta liếc nhìn Vân Thanh thấy có điều bất thường, nhưng nghĩ rằng nàng ta sợ hãi, liền an ủi:" Ngươi đừng lo lắng, sẽ không có chuyện gì đâu."

Vân Thanh lơ đãng đáp: "Ừm."

Tĩnh Tần sinh non, lại thêm khó sinh, hoàng thượng tức giận, trực tiếp ra lệnh phong toả cửa cung, khiến ai nấy đều hoang mang.

——

"Hoàng hậu Nương Nương!" Thái giám tổng quản Lâm công công vội vàng bước đến, thanh âm sắc nhọn: "Tĩnh tần Nương Nương xảy ra chuyện, Hoàng Thượng mời người mau chóng qua đó một chuyến!"

Hoàng hậu trong lòng thất kinh: "Xảy ra chuyện gì?"

“ Tĩnh Tần nương nương trúng độc dẫn đến khó sinh!” Lâm công công trên trán đổ đầy mồ hôi. Nghĩ đến sắp tới phải đối mặt với cơn thịnh nộ của hoàng thượng trong lòng không khỏi run sợ.

"Bổn cung sẽ đến ngay." Hoàng hậu để Xuân Cầm trang điểm, Vân Hoàng cùng Đông Sương đứng bên cạnh không nói lời nào, một lát sau, liền theo chân hoàng hậu đi đến cung điện của Tĩnh Tần.

Vừa vào cửa điện.

“ Đi tra cho trẫm!” cùng với tiếng tách trà vỡ vụn, giọng điệu tức giận của hoàng thượng càng thêm đáng sợ, ông ấy quát lớn: “ Trẫm muốn xem xem là kẻ nào có lá gan lớn như vậy, lại dám mưu hại hoàng tự!

Hoàng hậu khẽ cau mày bước về phía hoàng thượng.

Thật không ngờ mọi chuyện lại nghiêm trọng như vậy, Vân Hoàng lặng lẽ ẩn mình vào đám đông, trong mắt loé lên một tia ám muội.

Xem ra Tĩnh Tần là người đã uống phải chén canh đó.

Vận khí thật đúng là...

Ánh mắt của Vân Hoàng rơi vào Vân Thanh đang đứng phía trước, khoé miệng nàng không ngừng động đậy.

"Đạt được quỷ kế rồi, có vui không?

Vân Hoàng bị doạ giật mình, đột nhiên xoay người lại, liền thấy Yến Cửu Tiêu đứng tựa lưng vào góc tường, trong mắt lộ ra một tia hứng thú, đang vẫy vẫy chiếc khăn tay thêu mây và sương mù, cả người toát lên vẻ quỷ dị.

Tim đột ngột dừng một nhịp, khi Vân Hoàng nhìn thấy chiếc khăn tay kia, nàng vô thức sờ sờ vào ống tay áo, đồng tử đột nhiên co rút lại "Vương gia đang nói gì vậy, thần nữ nghe không hiểu."

“Ha ha——”

Yến Cửu Tiêu trải chiếc khăn tay ra, những đám mây mù trên đó lập tức đập vào trong mắt, hắn nhếch miệng lên, trông giống như đang cười nhưng kỳ thật không phải cười, nói:" Cần gì phải diễn trò với bổn vương?"

Thiên Tuế Tuế từ đằng sau ưu nhã bước ra, ngồi trên giày của Yến Cửu Tiêu, liếʍ móng vuốt:" Meo__"

Bộ lông đỏ vô cùng chói mắt.

Thì ra nó thật sự là do Yến Cửu Tiêu nuôi dưỡng! Nói như vậy, lúc đó hắn cũng có mặt!

Vân Hoàng nắm chặt bàn tay:" Vương gia có chuyện gì muốn thần nữ làm sao?

Yến Cửu Tiêu khẽ khịt mũi:"Ngươi cảm thấy, loại nhân vật như ngươi, có khả năng làm được việc gì cho bổn Vương gia? Có điều, ngươi thật sự là cũng có mấy phần thông minh."

Lấy lui làm tiến.

Vân Hoàng ngước mắt, nghiêm nghị sắc bén:"Chỉ cần đó không phải là mạng của ta, thì bất cứ gì ngài muốn ta đều có thể làm được."

Không hiểu sao, cảm thấy gió hôm nay thật ảm đạm và lạnh lẽo.

Nàng không biết Yến Cửu Tiêu là đang có ý đồ gì, rõ ràng hắn đã nhìn thấy nhưng lại không nói với hoàng thượng, chỉ là, cho dù hắn có nói thì nàng cũng sẽ có cách thoát thân.

Yến Cửu Tiêu kiêu ngạo hạ khăn tay xuống, đi đến trước mặt nàng, mỉa mai nhưng lại không giống mỉa mai:" Ngươi thật sự là biết quý trọng sinh mạng."

"Đa tạ Vương gia!" Vân Hoàng không chút biến sắc mà phúc Thân hành lễ, buộc hắn phải đưa ra quyết định.

Yến Cửu Tiêu câu môi, khinh thường nói:" Ngươi định dùng cách gì để đa tạ bổn Vương?"

"Vậy phải xem Vương Gia muốn cái gì!" Vân Hoàng cung kính dịu dàng ngoan ngoãn, trong lời nói và thái độ tìm không ra một tia sai phạm, nhưng Yến Cửu Tiêu lại cảm thấy, nàng toàn thân đều là gai góc.

Đôi mắt của Yến Cửu Tiêu rơi trên thân thể nàng, vừa trong trẻo lạnh lùng lại kỳ quái.

Mọi thứ cứ như đang áp bức và quấn lấy Vân Hoàng, nàng nhắm mắt lại, cúi thấp đầu xuống, móng tay bấm chặt vào lòng bàn tay, không có ý rút lui.

Bỗng dưng, Yến Cửu Tiêu cười khẽ một tiếng: "Vậy thì để bổn vương ngẫm thử xem. . ."

Tim Vân Hoàng thắt lại.

Hắn nói như vậy, cũng chính là đang cam đoan, chí ít tối nay hắn sẽ không gây rắc rối cho nàng.

Chỉ cần qua đêm nay, là được!

"Hoàng Thượng!" Thái y bò từ bên trong ra: "Tĩnh tần Nương Nương sợ là không được nữa rồi!"

"Láo xược!" Hoàng thượng giơ chân lên đạp thật mạnh vào người thái y, nhận ra hắn đang cố tình nhắc nhở ông đưa ra lựa chọn, liền nổi trận lôi đình:"Vậy trẫm giữ lại các ngươi còn có tác dụng gì! Mau vào trong đó chữa khỏi cho trẫm, nếu không chữa được các ngươi chuẩn bị tinh thần chôn cùng Tĩnh Tần!"

Thái y bị doạ sợ đến nỗi mồ hôi lạnh trên trán cũng không dám lau, cúi đầu:" Dạ!"

Chỉ là nghĩ đến tình trạng của Tĩnh Tần, trong lòng của thái y cũng giống như tro tàn, nguội lạnh, trường hợp này nếu không phải là thần y tái thế, thì e là Tĩnh Tần lành ít dữ nhiều! Điều này đồng nghĩa với việc đám người bọn họ cũng sẽ có cùng chung số phận với Tĩnh Tần.

Đúng là ứng với câu gần vua như gần cọp!

"Đi nhanh lên!"

Bên ngoài đại điện, thị vệ áp giải một thái giám đi vào, đến trước mặt hoàng thượng, cúi đầu bẩm báo: "Bệ hạ, thần bắt được tên tiểu thái giám này hành tung mờ ám, chén canh giải rượu trên bàn kia chính là hắn đã mang đến cho Tĩnh Tần nương nương!"

Thái giám sắc mặt như tuyết, thân thể rì rào, một giây sau liền không kiên trì nổi.

"Hoàng Thượng! Không phải nô tài!" Thái giám nói năng lộn xộn, đem đầu dập trên đất, âm thanh chấn động: "Nô tài mang đến là canh cá, không phải canh giải rượu!"

Hắn bị doạ cho phát sợ, nhưng vì mạng sống, vẫn bắt được trọng điểm trong lời nói của thị vệ.

Phàm là con người, khi sắp phải đối diện với cái chết đều trở nên thông minh dị thường.

Khuôn mặt của Hoàng thượng xám xịt, ánh mắt rơi vào tên thái giám, giống như đang nhìn một con kiến sắp chết đến nơi.

Thấy vậy, thị vệ liền rút trường kiếm ra kề lên cổ tên thái giám:"Còn dám giảo biện, canh kia chính là ngươi đã dâng lên!"

"Nô tài……”

Thái giám không nói nên lời, đúng thật là hắn đã đưa tới, nhưng hắn không biết từ lúc nào mà canh cá đã biến thành canh giải rượu, bên trong lại còn có độc, mà người trúng độc lại chính là Tĩnh Tần nương nương sắp sửa lâm bồn!

Đây quả thật là muốn lấy mạng của hắn!

Không đúng, chắc chắn là ai đó muốn mượn tay hắn để lấy lấy mạng Tĩnh Tần, tên thái giám bị doạ sợ đến mức mất cả hồn vía:" Bệ hạ, có người muốn làm hại đứa bé trong bụng của nương nương, nô tài và nương nương không thù không oán, sao có thể làm điều đó được!"

Một lòng cầu sống, nên bất luận cái gì thái giám cũng dám nói.

Chỉ cần có thể giữ được mạng!

Thị vệ cảm thấy lời của tên thái giám cũng có đạo lý, nhưng mà món canh kia quả thực là do tên thái giám đích thân mang tới, hoàng thượng lại đang ngồi bên cạnh quan sát, cho nên bất luận thế nào hắn cũng phải tìm ra chủ mưu đứng đằng sau, nếu không người hành sự bất lực chính là hắn:" Là ai đã sai khiến ngươi?"

"Tướng quân, nô tài bị oan, nô tài cũng không biết đã xảy ra chuyện gì!" Thái giám vội vàng cầu xin, khóc lóc thảm thiết, nếu bị buộc tội, kết cục của hắn không khó để có thể tưởng tượng ra.

" Dẫn hắn vào!"

Bên ngoài điện, lại áp giải thêm một người đến.

Người trực tiếp bị ném xuống bên cạnh thái giám, cũng là người trong Ngự Thiện Phòng.

Nhìn thấy khuôn mặt tiểu thái giám kia, Tử Tô toàn thân run rẩy, chân hiển nhiên là đứng không vững, Vân Thanh kinh ngạc liếc nhìn ả một cái, hạ thấp giọng: "Ngươi sao vậy ? "

“Không, không có gì!” Tử Tô tuy nói như vậy nhưng cũng không khỏi run lên.

Chẳng lẽ là trùng hợp?

Nhưng, sao Tĩnh Tần lại uống chén canh giải rượu đó, mà không phải là Vân Hoàng...

Tử Tô hoảng sợ mở to mắt, vẻ sợ hãi hiện rõ trên khuôn mặt ả ta.

Vừa rồi cũng không thấy Vân Hoàng quay lại buổi yến tiệc!

Vân Thanh cảm thấy có điều gì đó không ổn ở Tử Tô, nghĩ đến loạt sự việc xảy ra liên tiếp một cách kỳ lạ như vậy, khuôn mặt nàng ta liền biến sắc:" Tử Tô, Đó có phải là tiểu thái giám mà ngươi đã sai hắn làm! "