Chương 15:
Khâu Thành Cảnh thầm nghĩ ở trong lòng: Đều nói ở thời cổ đại, mẹ chồng có địa vị rất cao, hiện tại nhìn thấy đâu chỉ cao nha, thuận miệng nói một câu đều phải lo lắng mẹ chồng truy cứu, nơi nào là mẹ chồng, đây chắc chắn là một vị tổ tông .
Sở Tú Nương là người già đã thành tinh vừa thấy vẻ mặt của ân nhân cứu mạng đang canh giữ ở cửa liền biết trong lòng Khâu Thành Cảnh đang suy nghĩ cái gì, trong lòng bà bị nghẹn, hơn nửa ngày cũng không biết mình nên nói cái gì để đánh vỡ quẫn cảnh trước mắt.
Nhìn bốn người đang quỳ nghiêm chỉnh ở mép giường, Sở Tú Nương cảm thấy đau đầu.
Triệu thị là một người ngốc, tốt xấu gì cũng có xuất than là tiểu thư khuê các, việc xấu trong nhà không thể nói ra bên ngoài đạo lý đơn giản như vậy cũng đều không hiểu? Có chuyện gì không thể để về sau người một nhà đóng cửa lại nói, cố tình muốn chọn thời điểm ân nhân đang có mặt ở đây để nói, rõ ràng con dâu cố ý không muốn cho bà xuống đài.
Rốt cuộc lo lắng người trong nhà để lại ấn tượng không tốt trong lòng ân nhân, Sở Tú Nương ho nhẹ hai tiếng, mới chậm rãi mở miệng: “Được rồi, đều đứng lên đi, lúc này còn chưa tới thời điểm ăn tết, muốn tiền mừng tuổi còn quá sớm, lúc này tôi mới tỉnh lại, cũng chưa có nói một câu nào, mấy người lại đồng loạt quỳ xuống, dừng ở trong mắt ân nhân, giống cái bộ dáng gì, vô cớ còn hại tôi lưu lại ấn tượng là lão chủ chứa ở trong lòng ân nhân.”
Nghe mẹ chồng nói như vậy, Triệu Hoa Lan cùng Cảnh An Hoằng vội vàng lắc đầu nói: “Con dâu ( con trai ) không dám.”
Cảnh An Hoằng cũng biết làm trò trước mặt ân nhân là chuyện không tốt, cho nên ông vội vàng duỗi tay đỡ vợ mình đứng lên.
Triệu Hoa Lan nghe thấy mẹ chồng lên tiếng, cũng không dám quỳ trên mặt đất, ngoan ngoãn đứng lên, tư thái bà ưu nhã phủi phủi góc váy, xoay người hướng Khâu Thành Cảnh hành lễ.
“Thật sự xin lỗi, một chút chuyện nhà, làm ân nhân chê cười.”
Khâu Thành Cảnh vội vàng xua tay nói: “Không có việc gì, không có việc gì.”
Không thể không nói, lúc này dáng vẻ của người nhà Cảnh gia đều có chút chật vật, nhưng dáng vẻ hành lễ của Triệu Hoa Lan lại hiển lộ ra phong phạm của một vị phu nhân không có chỗ nào để chê bai.
Cảnh gia tổng cộng có năm người, ngoại trừ Cảnh Lâm cùng Cảnh An Hoằng có kiểu tóc đơn giản của đàn ông, thì ba người phụ nữ còn lại đều có kiểu tóc thực rườm rà, lúc uống thuốc độc hôn mê, lại cứu giúp rửa ruột, búi tóc không thể tránh khỏi việc rối loạn hơn phân nửa, hiện giờ ngoại trừ Cảnh Tình đã dùng trâm cài búi tóc đơn giản, hai người Triệu Hoa Lan cùng Sở Tú Nương đều nhìn giống như bà điên.
Sau khi tỉnh lại, Triệu Hoa Lan đã vội vã muốn chạy tới xin lỗi mẹ chồng, nhất thời cũng không chú ý tới dáng vẻ không ổn của mình, cuối cùng vẫn là Cảnh Tình đi đến bên người bà nhỏ giọng nhắc nhở, bà cảm thấy xấu hổ, khuôn mặt đỏ bừng trốn vào toilet đi chỉnh sửa lại dáng vẻ.
Triệu Hoa Lan đi vào toilet, thấy rõ ràng bộ dáng ở bên trong, bà không khỏi hít một hơi.
“..........!”
Nghe thấy âm thanh vợ mình hút không khí, Cảnh An Hoằng vội vàng đứng lên, quan tâm nói: “Làm sao vậy? Bị ngã à?”
Bởi vì chuyện vừa rồi, không khí trong phòng bệnh có chút xấu hổ, ngay cả Sở Tú Nương luôn luôn coi trọng thể diện của Cảnh gia ở trước mặt người ngoài, cũng bởi vì thân thể không khoẻ, không có tinh lực giống ngày xưa hàn huyên nói chuyện phiếm với Khâu Thành Cảnh.
Cho nên trong phòng bệnh rất an tĩnh, làm cho âm thanh hít không khí của Triệu Hoa Lan ở trong phòng bệnh có vẻ đặc biệt rõ ràng.
Khâu Thành Cảnh canh giữ ở cửa là người đứng gần nhất, cũng là người đầu tiên có thể xác nhận tình huống của Triệu Hoa Lan, nhưng suy xét đến việc Triệu Hoa Lan là phụ nữ, còn là một phụ nữ truyền thống thời xưa.
Lễ giáo ở cổ đại rất khắc nghiệt, chân của phụ nữ thời xưa cũng không thể để cho đàn ông bên ngoài nhìn thấy ngoại trừ chồng mình, càng miễn bàn chuyện tư mật như rửa mặt chải đầu, suy nghĩ đến cảm thụ của người xuyên không, Khâu Thành Cảnh cũng không tùy tiện đẩy cửa phòng vệ sinh đi vào kiểm tra, chỉ vẫy tay cho Cảnh Tình đang đứng gần anh đi vào xác nhận tình huống.
Cảnh Tình duỗi tay thử đẩy ra một khe hở của cửa phòng vệ sinh, xác định mẹ mình lúc này không có gì không ổn, cô mới hoàn toàn đẩy cửa vào: “Mẹ?”
Nghe tiếng con gái gọi làm Triệu Hoa Lan tỉnh lại từ trong khϊếp sợ, bà duỗi tay lôi kéo Cảnh Tình đứng ở trước gương, chỉ vào bóng người ở bên trong nói: “Con gái a, con mau nhìn, tấm gương ở trên tường này, chiếu bóng dáng của người thật rõ ràng!”
Ăn dùng trong phủ Thái phó tự nhiên cũng không tệ, kính khắc hoa trong phủ đem ra bên ngoài, cũng là đồ vật tinh xảo hiếm thấy.
Nhưng hiện tại xem ra, trước kia những gương đồng được dùng ở trong phủ, tất cả cộng lại đều không tốt bằng mặt gương được treo ở trên bức tường này.
Phòng vệ sinh trong bệnh viện đều sử dụng mặt gương này, lần đầu tiên trong cuộc đời Triệu Hoa Lan nhìn thấy được rõ ràng bộ dáng của mình.