Chương 13:
Chuyện của người xuyên không Khâu Thành Cảnh không hiểu, anh không phải người trực tiếp dò hỏi Cảnh Tình, mặc dù lúc sau anh có nghe Đái Lộ nói qua tình huống của người nhà họ Cảnh, nhưng anh thật sự không hiểu biết chuyện của người nhà họ Cảnh.
Hiện tại rõ ràng người nhà họ Cảnh có gia thế bất phàm, cũng không biết lãnh đạo chuẩn bị giải quyết việc an bài người xuyên không lần này thế nào, cho nên Khâu Thành Cảnh rất thức thời đứng canh giữ ở cửa, cũng không muốn xen vào chuyện nhà của người xuyên không.
Đương nhiên, một nhà người xuyên không muốn ở dưới mí mắt Khâu Thành Cảnh làm ra chuyện ngược đãi con dâu, khắt khe vợ mình, cũng là chuyện không có khả năng.
Khâu Thành Cảnh là một người hiện đại, còn là một quân nhân có tinh thần trọng nghĩa, tất nhiên sẽ không thể chịu đựng có người ở dưới mí mắt của anh làm ra chuyện áp bách phụ nữ.
Triệu Hoa Lan quỳ trên mặt đất, phản ứng đầu tiên của Cảnh An Hoằng cùng Cảnh Tình chính là muốn đi lên đỡ bà, nhưng khi bọn họ vươn tay lại bị Triệu Hoa Lan nghiêng người thoát đi.
Triệu Hoa Lan cúi đầu thật mạnh trên mặt đất, nói: “Mẹ, hôm qua là do con điên khùng, nói lời mê sảng, hy vọng mẹ không để ở trong lòng, tha thứ cho con lần này.”
Triệu Hoa Lan quỳ trên mặt đất, Sở Tú Nương không nói gì, bà cũng không dám ngẩng đầu.
Triệu Hoa Lan trong lòng phát khổ: Hôm qua trước khi uống rượu độc, bà cho rằng chính mình không có khả năng sống sót, vì muốn thống khoái nhất thời, liền nói ra kiếp sau không bao giờ muốn làm con dâu của Cảnh gia.
Hôm qua người một nhà đều ở thời khắc sống chết, mẹ chồng không có lòng so đo với bà, chỉ hừ lạnh một tiếng, không có nhiều lời với bà.
Lúc ấy Triệu Hoa Lan suy nghĩ bọn họ đều không sống nổi, bà cũng không cần lại nhìn sắc mặt mẹ chồng, cho nên cũng không có đem một tiếng hừ lạnh để ở trong lòng.
Nhưng ai có thể tưởng tượng được người một nhà bọn họ lại có kỳ ngộ, một lần nữa may mắn sống lại ở thế giới xa lạ?
Triệu Hoa Lan rất thông minh, bà nghĩ nếu lúc này chờ mẹ chồng tính sổ sau, không bằng hiện tại bà đứng ra nhận sai.
Hiện tại trong phòng có Khâu Thành Cảnh, cho dù mẹ chồng tức giận, cũng không đến mức ra tay tàn nhẫn với bà, rơi xuống ấn tượng là một người không tốt ở chung.
Lại quay đầu ngẫm lại, từ khi gả vào Cảnh gia, cuộc sống của Triệu Hoa Lan cũng coi như không tệ.
Nhà mẹ của Triệu Hoa Lan cũng là quý tộc, hơn nữa lại là quý tộc có truyền thừa trăm năm, Cảnh gia là loại nhà giàu mới nổi không thể so sánh.
Triệu Hoa Lan gả vào Cảnh gia, xem như là gả thấp, lúc ấy cha của Triệu Hoa Lan coi trọng nhân phẩm cùng năng lực của Cảnh An Hoằng, đem đích nữ nhỏ nhất là Triệu Hoa Lan gả cho ông.
Nhà họ Cảnh vừa ít người lại đơn giản, Sở Tú Nương cùng chồng sinh ra bốn người con, bởi vì những năm chiến loạn đó, cuối cùng chỉ có Cảnh An Hoằng còn sống.
Triệu Hoa Lan vừa vào cửa, là có thể ở trong sân sống cuộc sống của chính mình, không có chú em khó chơi, cô em chồng làm bà phiền lòng.
Mặc dù nhân khẩu của Cảnh gia có chút điêu tàn, nhưng cũng không giống những gia đình nhà cao cửa rộng khác ở kinh thành, có chuyện phiền não về chính thê cùng tiểu thϊếp.
Cảnh gia không có tiểu thϊếp, Cảnh An Hoằng không có, cha ông cũng không có, chỉ điểm này, cũng đã làm những phu nhân khác hâm mộ.
Quan trọng nhất chính là Cảnh An Hoằng có năng lực không tầm thường, Triệu Hoa Lan cùng ông thành thân hai mươi năm, ông làm quan càng làm càng lớn.
Ban đầu Triệu Hoa Lan chính là tam phẩm cáo mệnh phu nhân, trước đó Cảnh Tình được khâm điểm làm Thái Tử Phi, Hoàng Thượng đã giúp đỡ nâng thân phận của mẹ Thái Tử Phi tương lai, trực tiếp cho bà lên làm nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, phải biết rằng mẹ chồng bà cũng chỉ là nhị phẩm cáo mệnh mà thôi.
Danh hiệu cáo mệnh phu nhân ở bên ngoài dùng thì tốt, nhưng đạt ở Cảnh gia lại không dùng tốt như vậy, cho dù phẩm cấp của Triệu Hoa Lan cao hơn mẹ chồng, ở nhà bà vẫn là người muốn khom lưng cúi đầu.
Nếu bà dám chậm trễ mẹ chồng nửa phần, chỉ một cái hiếu đạo áp xuống, bà cũng sẽ nhận lấy lời phê bình cùng xem thường của người trong thiên hạ.
Nhưng mà Triệu Hoa Lan để tay lên ngực tự hỏi, tự nhận chính mình gả vào Cảnh gia hai mươi năm nay, trong lòng vẫn luôn kính trọng mẹ chồng Sở Tú Nương.
Hai mươi năm, cho dù gió lớn, trời mưa hay sinh bệnh, Triệu Hoa Lan đều kiên trì giờ Mẹo đi vào trong phòng thỉnh an mẹ chồng, giờ Hợi đi vào trong phòng hầu hạ mẹ chồng đi ngủ, chưa từng để sót một ngày, bình thường cũng tăng cường chi tiêu của mẹ chồng.
Ở Cảnh phủ, nếu bàn về ăn, mặc, ở, đi lại, Sở Tú Nương tuyệt đối là xếp hạng nhất, ngay cả Cảnh An Hoằng là chủ gia đình, đều xếp hạng ở phía sau mẹ chồng, sau đó theo thứ tự là Cảnh Lâm, Cảnh Tình, cuối cùng mới đến người làm chủ mẫu Cảnh gia là bà.
Nhưng cho dù như thế, Triệu Hoa Lan cũng không thể sưởi ấm trái tim sắt đá của Sở Tú Nương, mẹ chồng luôn keo kiệt nụ cười với bà, cũng chưa bao giờ nói qua lời ấm lòng nào với bà.