Editor: May
Lạc Thần Hi vui mừng khôn xiết, “Thân ái, anh nhanh đi vội đi, không cần phải để ý em!!”
Mục Diệc Thần nhìn tươi cười vui sướиɠ của cô gái nhỏ, nheo nheo mắt.
Không có lập tức rời đi, ngược lại xoay người đi về phía cô.
“Anh…… anh làm cái gì?!”
Mục Diệc Thần cúi đầu, cắn một cái thật mạnh ở trên cánh môi cô, “Ở nhà ngoan một chút, không được chạy loạn!”
Lúc này mới xoay người rời đi.
Lạc Thần Hi vừa nhấc đầu, liền thấy được Đàm Nguyệt Như đứng ở cửa cười trộm, mặt nháy mắt đỏ lên.
“Mục…… Mục phu nhân……”
Đàm Nguyệt Như nghe vậy, không vui trừng mắt nhìn cô một cái.
“Gọi Mục phu nhân cái gì, đều là thiếu phu nhân nhà họ Mục, con còn kêu như vậ? Là không chịu tha thứ cho lão hồ đồ như ta có phải không?”
“Không không không, đương nhiên không phải!”
Lạc Thần Hi nhanh chóng lắc đầu.
“Mau kêu mẹ!”
Đàm Nguyệt Như đều nói đến phân thượng này, cô chỉ có thể căng da đầu, hô một tiếng, “Khụ khụ…… Mẹ?”
Đàm Nguyệt Như lập tức cao hứng lên, vỗ tay cô nói: “Thật ngoan!”
Trước kia lúc chán ghét Lạc Thần Hi, nhìn cô như thế nào đều không vừa mắt.
Hiện tại, bà ngược lại càng ngày càng thích đứa con dâu này.
Không chỉ bộ dáng đẹp, nghe nói còn là nhà thiết kế nổi danh, có thể nói là tài mạo song toàn.
Tính cách cũng tốt, còn sinh Tiểu Đoàn Tử đáng yêu như vậy.
Mấu chốt nhất chính là, cô có thể trị được đứa con trai lớn tính tình cường ngạnh nhà mình!
Từ nhỏ Mục Diệc Thần liền tính cách cao lãnh lại cường thế, ngay cả lời của nhị lão nhà họ Mục, anh cũng rất ít nghe.
Nhưng ở trước mặt Lạc Thần Hi, vừa dính người lại săn sóc.
Làm bà thiếu chút nữa cho rằng chính mình sinh đứa con trai giả!
Nghĩ đến đây, bà cầm tay Lạc Thần Hi, “Con dâu à, con đừng nhìn Diệc Thần nhà chúng ta ngày thường tính tình không tốt, nhưng nó là thật sự rất để ý con! Ngày đó ở đám cháy, Bạch Tâm Hinh gạt chúng ta nói con đã chạy ra, mọi người đều tin, chỉ có nó, đều không tin một chữ. Hơn nữa, không nói hai lời, liền tự mình vọt vào KFC cứu con……”
Thần sắc Lạc Thần Hi nghiêm túc lên.
Cô đã sớm muốn biết ngày đó đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng Mục Diệc Thần vẫn luôn ở đây, mỗi lần người khác nhắc tới chuyện ngày đó, đều bị anh ngắt lời.
“Mẹ, ngày đó là…… Là Mục Diệc Thần tự mình cứu con ra ngoài sao?”
“Đương nhiên! Lúc nó đuổi tới, thế lửa đã rất lớn. Đội viên chữa cháy cũng không dám đi vào, nhưng nó hoàn toàn không hề nghĩ ngợi, liền vọt vào! Lúc đưa con đến bệnh viện, bác sĩ còn nói, nếu lại muộn một phút đồng hồ, con liền mất mạng!”
Đàm Nguyệt Như tận hết sức nói tốt cho con trai.
Lạc Thần Hi qua nửa ngày vẫn nói không ra lời.
Sợ vừa mở miệng, nước mắt liền sẽ rơi xuống.
Từ nhỏ cô bị cha ruột vứt bỏ, ném tới trong cô nhi viện, chưa từng nghĩ tới, còn sẽ có người đánh cược mệnh đi cứu cô, xem mệnh cô càng quan trọng hơn anh!
Hơn nữa, người này còn là Mục đại thiếu nhìn như cao lãnh vô tình……
Đàm Nguyệt Như quan sát đến sắc mặt cô, lén nhấn like cho chính mình!
Tuy rằng so sánh với sự thật, hơi có một chút khuếch đại.
Nhưng có thể giúp con trai trói chặt vợ là được!
Hai người hàn huyên trong chốc lát, Đàm Nguyệt Như xoay người đi phòng bếp lấy trái cây.
Bỗng nhiên, cửa biệt thự bị người đẩy ra từ bên ngoài.
Mục Vi Vi kéo va ly, phong trần mệt mỏi vọt tiến vào.