Editor: May
Mục Diệc Thần cười lạnh một tiếng: “Xem ra, cậu cũng bị bộ dáng giả vờ của cô ta lừa! Yên tâm, tôi không oan uổng cô ta. Nếu không phải tôi tới kịp thời, hiện vợ tôi đã là người chết rồi! Cậu nói, tôi làm sao có thể buông tha cô ta?”
“Nhưng mà…… Chuyện này không có khả năng?”
Mục Diệc Thần lười nhiều lời, “Tôi sẽ sai người gửi video theo dõi đến chỗ cậu. Nhưng muốn tôi thả người…… Không có khả năng!”
“Dù sao Tâm Hinh cũng là em gái tôi, cậu muốn làm gì nó?”
Bạch Thế Huân nghe ra thái độ kiên quyết của anh, ẩn ẩn bất an.
Mục Diệc Thần cười lạnh, “Yên tâm, không chết được. Hơn nữa, tôi bảo đảm, cô ta cũng sẽ không thiếu tay thiếu chân, thậm chí đến miệng vết thương cũng sẽ không có.”
“Diệc Thần, rốt cuộc cậu muốn làm cái gì?! Alo, alo?!”
Anh càng nói như vậy, Bạch Thế Huân liền càng bất an.
Mục Diệc Thần không nói thêm nữa, trực tiếp cúp điện thoại.
……
Trong một chỗ sản nghiệp bí ẩn của nhà họ Mục.
Bạch Tâm Hinh bị ba vệ sĩ đè nặng, đi vào cửa tầng hầm ngầm.
Cửa phòng mở ra, vệ sĩ dùng sức đẩy cô ta từ phía sau.
“Cô vào đi!”
“Đáng chết, các người buông tôi ra, các người biết tôi là ai không? Anh tôi nhất định sẽ đến cứu tôi!”
Bạch Tâm Hinh liều mạng giãy giụa, lớn tiếng kêu gào.
Nhưng đám vệ sĩ ngoảnh mặt làm ngơ, vẫn là đẩy cô ta đi vào.
Cửa phòng dày nặng khép lại, tiếng cầu cứu bên trong lập tức không nghe được chút gì.
Mấy vệ sĩ ngồi xuống ở cửa.
“Anh Lượng, đại thiếu gia của chúng ta không khỏi cũng quá tiện nghi ngườ phụ nữ này đi? Cô ta làm loại chuyện đó với thiếu phu nhân, cư nhiên liền đem cô trảo trở về quan tầng hầm ngầm?”
“Đúng vậy, quá tiện nghi cô ta!”
Bọn họ đều là cô nhi nhà họ Mục nhận nuôi từ nhỏ, trung tâm như một với nhà họ Mục.
Ngày thường phụ trách bảo hộ an toàn của Tiểu Đoàn Tử.
Sau khi Lạc Thần Hi gả tới, tự nhiên hào phóng, lại đối tốt với Tiểu Đoàn Tử, nhận được hảo cảm của tất cả vệ sĩ.
Nghe nói Bạch Tâm Hinh thiếu chút nữa hại chết thiếu phu nhân, mọi người đều lòng đầy căm phẫn, tính toán “Chiêu đãi” cô ta thật tốt.
Kết quả, mệnh lệnh của Mục Diệc Thần lại có thể chính là nhốt người lại.
Anh Lượng châm một điếu thuốc, quét mấy người một cái.
“Các người biết cái gì? Này cũng không phải là tầng hầm ngầm bình thường, mà là phòng tạm giam! Bên trong không có một cánh cửa sổ, hơn nữa hoàn toàn cách âm, biết đây là khái niệm gì không?”
“Nghe không được, nhìn không tới, cũng sờ không tới, dưới tình huống cảm quan hoàn toàn bị cướp đoạt, cho dù là bộ đội đặc chủng từng được huấn luyện, ý chí kiên cường, chỉ cần giam bảy ngày, ra ngoài nhất định sẽ điên mất.”
“Cũng không biết đại thiếu gia muốn giam cô ta bao lâu, dù sao, lần này cô ta liền thảm. Nếu là tôi, tình nguyện bị đánh một trận thì hơn.”
Nghe được lời này, đám vệ sĩ ở đây không hẹn mà cùng run lập cập.
“Này…… khủng bố như vậy?”
……
“Thả tôi ra ngoài, thả tôi ra ngoài!!”
Cửa lớn nặng nề khép lại ở phia sau.
Bạch Tâm Hinh lập tức xoay người một cái, bổ nhào vào trên cửa, liều mạng đánh lên.
Nhưng mà, bốn phía vách tường đều dán đệm mềm đặc chế, mặc kệ cô ta dùng lực gõ như thế nào, đều không có một chút tiếng vang.
Bạch Tâm Hinh tự mình thét chói tai, cũng có vẻ thập phần mỏng manh.
Cũng không biết qua bao lâu, cổ họng cô ta đều khàn, nhưng không có truyền đến bất luận một tiếng đáp lại nào.