Cưới 1 Tặng 1: Giám Đốc Hãy Ký Nhận

Chương 333:

Editor: May

Vừa rồi Tiểu Đoàn Tử còn vùi ở trong lòng ngực anh, đáng thương hề hề muốn ba bảo hộ đâu?

Chị vừa tỉnh, ba đã bị ném quá tường?!

Lạc Thần Hi làm lơ Mục Diệc Thần mặt đen.

Ôm chặt Tiểu Đoàn Tử.

Nhà cô Tiểu Đoàn Tử thật là quá thiện giải nhân ý, không bạch đau cô!

Mục Diệc Thần hít sâu một hơi, quay người lại, vào hạng nhất phòng bệnh lập thêm phòng tắm.

Hai mươi phút sau.

Lại lần nữa xuất hiện Mục Diệc Thần, đã là một thân thanh tân thoải mái.

Hai người trên giường đã ngủ say, hai khuôn mặt nhỏ tương tự ghé vào cùng nhau, thoạt nhìn thân mật khăng khít.

Ánh mắt Mục Diệc Thần lập tức trở nên ôn nhu lên.

Anh xốc chăn lên, bò lên trên giường.

Lần này không ai quấy rối, thực tốt!

Khóe miệng Mục đại thiếu nâng lên, ôm cô gái nhỏ và tiểu quỷ gây sự làm anh lo lắng hãi hùng vào trong lòng ngực.

“Ngủ ngon, các thiên sứ của tôi.”

Cúi đầu, hôn một cái ở trên môi Lạc Thần Hi.

Cũng nhắm mắt lại ngủ.

……

Buổi sáng ngày hôm sau.

Trong lúc Lạc Thần Hi mơ mơ màng màng, nghe được một tiếng nói nãi thanh nãi khí.

“Ba, chị lại ngủ rất lâu nha, người lại thân một cái!”

Lạc Thần Hi giật mình một cái, lập tức mở mắt.

Mục Diệc Thần và Tiểu Đoàn Tử đều ngồi ở mép giường nhìn cô.

Thân thể Mục đại thiếu hơi nghiêng về trước, ánh mắt thâm trầm, thoạt nhìn giống như là bộ dáng muốn làm chuyện xấu.

Còn may cô tỉnh kịp thời!

Lạc Thần Hi còn chưa kịp may mắn, bỗng nhiên cảm giác thân thể bay lên trời.

Mục Diệc Thần chặn ngang ôm cô lên.

“A……”

Cô phát ra tiếng kêu khàn khàn, duỗi tay nắm áo sơ mi của người đàn ông.

“Không cho nói chuyện!”

Mục Diệc Thần tức giận trừng mắt nhìn cô một cái, trực tiếp ôm cô vào phòng tắm.

Lạc Thần Hi ngồi ở trên bồn cầu, vẻ mặt mộng bức.

Mục Diệc Thần khoanh tay trước ngực, nhìn xuống cô từ trên cao, “Làm sao vậy? Em cả đêm không đi WC, không có cảm giác gì sao? Chẳng lẽ muốn tôi giúp em cởϊ qυầи?”

Lạc Thần Hi thiếu chút nữa nghẹn lại.

Có lầm hay không?

Một người đàn ông như anh đứng ở chỗ này, cô có thể…… đi được sao?

Mục Diệc Thần thấy biểu tình này của cô, nghi hoặc nhướng mày, “Như thế nào? Em táo bón?”

Táo bón đầu anh ấy a a a!!

Lạc Thần Hi tức giận đến thiếu chút nữa nhảy dựng lên, khuôn mặt nhỏ trướng thành màu gan heo.

Mục Diệc Thần cong cong khóe miệng, lúc này mới xoay người đi ra ngoài.

Lạc Thần Hi nhẹ nhàng thở ra, nhanh chóng giải quyết vấn đề cá nhân.

Mới vừa nhấc quần lên, người đàn ông nào đó lại đi đến.

Trong tay cầm một cái khăn lông mới, thấm ướt ỏw bồn rửa tay trước, vắt khô.

Nâng khuôn mặt nhỏ của Lạc Thần Hi lên, cẩn thận lau mặt cô.

Lạc Thần Hi không thể nói chuyện, chỉ có thể kinh ngạc nhìn anh, trong đầu vô số dấu chấm hỏi thổi qua.

Hôm nay Mục đại thiếu uống lộn thuốc sao?

Trong chốc lát ôm cô đi WC, trong chốc lát rửa mặt cho cô……

Chẳng lẽ xem cô trở thành Tiểu Đoàn Tử?

Nhưng cho dù là Tiểu Đoàn Tử, cũng biết tự mình rửa mặt đánh răng nha?

Mắt thấy Mục Diệc Thần buông khăn lông, lại lấy bàn chải đánh răng, nặn kem đánh răng lên, liền muốn nhét vào cô.

Lạc Thần Hi nhanh chóng đoạt bàn chải đánh răng qua, tự mình đánh lên.

Mục Diệc Thần nhíu nhíu mày, không thế nào yên tâm nhìn cô gái nhỏ đứng ở trước bồn rửa tay.

Trải qua một màn trong đám cháy ngày hôm qua, anh luôn có loại lo lắng không hiểu, sợ hãi cô lại đột nhiên ngã xuống trước mắt của mình.