Editor: May
Biểu tình hơi hòa hoãn.
“Cũng đúng. Lúc ấy tình huống như vậy, xác thật quá rối loạn. Cũng may Diệc Thần nhiều hơn một cái tâm nhãn, bằng không, nếu cô ta có chuyện gì…… Kia cũng thật là làm bậy! Aizz!”
Tuy rằng bà không thích Lạc Thần Hi, nhưng cũng quyết không hy vọng cô thật sự xảy ra chuyện.
“Xe cứu thương sắp lái đi, chúng ta nhanh đi qua!”
Đàm Nguyệt Như giữ chặt Mục Vân Phong, lại gọi Bạch Tâm Hinh.
Bạch Tâm Hinh liên tục lắc đầu, “Dì Mục, chú Mục, các người là muốn đi theo đến bệnh viện đi? Cháu bị thương không nặng, liền không đi, cháu phải về nhà trước một chuyến, báo bình an cho anh và ông nội cháu……”
Cô làm sao dám đi bệnh viện ở thời điểm này?
Nếu là Lạc Thần Hi tỉnh, còn không biết sẽ nói như thế nào với Mục Diệc Thần đâu.
Nghĩ đến ngày đó thần sắc lãnh khốc vô tình khi Mục Diệc Thần bóp cổ cô, cô run lên.
Cũng không rảnh lo mắt cá chân còn sưng, xoay người muốn đi.
Trác Phong đột nhiên xuất hiện, vừa lúc ngăn ở trước người cô ta.
“Bạch tiểu thư, xin dừng bước. Đại thiếu gia phân phó, cô cứu tiểu tiểu thư ở trong hỏa hoạn, ngài ấy nhất định sẽ có điều hồi báo. Xin cô lưu lại làm khách, chờ thiếu phu nhân tỉnh lại đi.”
Trong lòng Bạch Tâm Hinh căng thẳng.
Sao cô ta có thể nhìn không ra, Mục Diệc Thần từ lúc bắt đầu liền không tin lời cô ta!
Vậy cái gọi là “Hồi báo” này……
Cô giật mình rùng mình một cái.
“Không…… Không cần, Mục đại ca anh ấy thật sự…… Khụ khụ, quá khách khí. Thật sự không cần, tôi đi trước……”
“Bạch tiểu thư, đại thiếu gia mời cô lưu lại.”
Trác Phong mặt vô biểu tình, không hề lui ra phía sau một bước.
Mấy vệ sĩ phía sau anh theo tiếng đi tới, vây quanh ở bên người Bạch Tâm Hinh, một tư thế cô ta không đi theo, liền phải mạnh mẽ bắt cô ta đi.
Bạch Tâm Hinh càng thêm sợ hãi, quay đầu cầu cứu Đàm Nguyệt Như.
“Dì Mục, Mục đại ca đây là có ý tứ gì? Cháu thật sự không cần báo đáp, cháu chỉ muốn về nhà……”
Đàm Nguyệt Như cũng phát hiện có chút không thích hợp, đã đi tới, “Trác Phong, các người đây là đang làm cái gì?”
“Phu nhân, đại thiếu gia nói, sự tình hôm nay, ngài ấy nhất định phải điều tra rõ. Trước đó, Bạch tiểu thư đều không thể rời đi!”
Ngữ khí Trác Phong cung kính, thái độ lại cực kỳ kiên quyết.
Bọn vệ sĩ chờ không kịp, dứt khoát tiến lên, trực tiếp nhấc Bạch Tâm Hinh lên liền đi.
Bạch Tâm Hinh gấp đến độ kêu to lên, liều mạng giãy giụa.
“Dì Mục, dì Mục, mau cứu cháu! Mục đại ca khẳng định hiểu lầm cháu! Nếu như cháu bị người của anh ấy bắt đi, liền xong đời! Cứu mạng!”
Đàm Nguyệt Như không hiểu ra sao, “Các người…… đây rốt cuộc là đang làm cái gì?”
Trác Phong lộ ra vẻ tươi cười, “Phu nhân, người yên tâm đi, đại thiếu gia chỉ là mời Bạch đại tiểu thư làm khách mà thôi.”
“Làm khách cái gì! Có mời người làm khách như vậy sao?” Sắc mặt Đàm Nguyệt Như trầm xuống, “Mau buông Bạch tiểu thư ra, nhà họ Bạch và nhà họ Mục chúng ta là thế giao, nếu chuyện này truyền tới lỗ tai Bạch lão gia tử, chúng ta làm sao ăn nói?”
“Phu nhân, chúng tôi chỉ là phụng mệnh hành sự mà thôi, người có vấn đề gì, trực tiếp hỏi đại thiếu gia đi.”
Đám vệ sĩ nhét Bạch Tâm Hinh giãy giụa không thôi vào một chiếc xe hơi, nghênh ngang rời đi.
Đàm Nguyệt Như tức giận đến xanh mặt, “Rốt cuộc thằng nhóc thúi này đang làm cái quỷ gì! Cho dù người phụ nữ kia thiếu chút nữa xảy ra ngoài ý muốn, nó cũng không thể giận chó đánh mèo Tâm Hinh!”