Cưới 1 Tặng 1: Giám Đốc Hãy Ký Nhận

Chương 320:

Editor: May

Thế lửa lớn như vậy, kéo qua vài phút, người bên trong tuyệt đối sẽ chết……

Nghĩ đến từ đây vị trí Mục thiếu phu nhân lại có thể để trống ra, Bạch Tâm Hinh vừa hưng phấn, lại thấp thỏm.

Cô ta vẫn là lần đầu tiên làm loại chuyện này……

Chỉ là, cho dù người phụ nữ kia chết, cũng không phải trách nhiệm của cô, lại không phải cô phóng hỏa.

Hết thảy…… Chỉ có thể trách mệnh người phụ nữ kia không tốt!

Bạch Tâm Hinh dần dần bình tĩnh lại.

Đàm Nguyệt Như ôm Tiểu Đoàn Tử, gấp đến độ đi qua đi lại, “Ai da, sao xe cứu thương tới chậm như vậy! Cũng thật gấp chết ta! Lại không tới, chính chúng ta đưa đi bệnh viện đi!”

Xe cứu thương không có tới, nhưng một chiếc xe thể thao màu đen, gào thét đến từ nơi xa.

Cửa xe mở ra, Mục Diệc Thần phong trần mệt mỏi, vội vàng xuống xe.

Trên mặt vẫn luôn cao lãnh bình tĩnh, hiếm khi xuất hiện thần sắc hoảng sợ đan xen.

“Ba, mẹ! Sao lại thế này? Vì sao sẽ nổi lửa? Đường Đường đâu? Thần Tâm đâu?”

Ttrong đầu Mục Diệc Thần vang lên ầm ầm.

Anh vừa mới xuống máy bay, liền nhận được điện thoại của Đàm Nguyệt Như, nói Lạc Thần Hi bắt cóc Đường Đường.

Anh sợ hai người nổi lên xung đột, cố ý chạy tới.

Không nghĩ tới, lại thấy được một màn làm anh gần như hít thở không thông!

Đàm Nguyệt Như vội vàng đi qua đón, cho anh xem Tiểu Đoàn Tử trong lòng ngực, “Diệc Thần, cuối cùng con cũng tới! Đường Đường đã cứu ra, nhưng ngất xỉu, ai da, xe cứu thương đâu? Giờ phải làm sao đây!”

Mục Diệc Thần nhìn thấy Đường Đường bộ dáng suy yếu vẫn không nhúc nhích, đau lòng không thôi, “Sao sẽ ra chuyện như vậy?”

Mục Vân Phong vội nói: “Diệc Thần, con đừng vội, Đường Đường hẳn là không có sinh mệnh nguy hiểm. Lần này, con phải đến cảm tạ Tâm Hinh, nếu không có nó……”

Ông còn chưa có nói xong, đã bị Mục Diệc Thần cắt đứt.

“Vợ con đâu? Cô ấy ở nơi nào?”

Mục Diệc Thần nhìn quanh bốn phía, không có nhìn đến thân ảnh Lạc Thần Hi, trái tim lập tức nhấc lên.

Một loại dự cảm không tốt, dâng lên từ đáy lòng.

Đàm Nguyệt Như tức giận nói: “Con còn gọi người phụ nữ kia là vợ sao! Cô ta hoàn toàn không xem chính mình trở thành mẹ của Đường Đường! Lửa lớn nổi lên, cô ta liền tự mình chạy!”

Mục Diệc Thần nghe vậy, lập tức nhíu mày.

“Chuyện này không có khả năng! Các người nhìn thấy cô ấy ra ngoài sao?”

Đàm Nguyệt Như nghẹn một chút, “Kia…… Kia thật không có. Nhưng là, Tâm Hinh tận mắt nhìn thấy cô ta chạy đi rất sớm. Tâm Hinh trật chân, còn ôm Đường Đường, cũng có thể chạy ra được, cô ta khẳng định đã sớm ra ngoài. Phỏng chừng là nhìn thấy chúng ta chột dạ, không dám lại đây, trốn đi đi!”

Bà ta càng nói càng tức giận.

Sắc mặt Mục Diệc Thần trầm xuống dưới, đáy mắt tràn đầy tức giận, giống như ngưng kết mưa rền gió dữ.

Bạch Tâm Hinh xem ở trong mắt, khóe miệng tràn ra một tươi cười đắc ý.

Lần này…… người phụ nữ kia hoàn toàn xong đời!

Cho dù chết, ở trong lòng Mục đại ca, cũng sẽ vĩnh viễn là một người phụ nữ nhát gan vô sỉ!

Nhưng ai ngờ, Mục Diệc Thần bỗng nhiên chuyển hướng cô ta, lạnh lùng mở miệng.

“Bạch Tâm Hinh, cô tận mắt nhìn thấy?”

Bạch Tâm Hinh bị tầm mắt lãnh lệ của anh đảo qua, âm thầm run lập cập.

Nhớ tới một màn ngày đó ở biệt thự nhà họ Mục thiếu chút nữa bị anh bóp chết.

Cô ta có chút thấp thỏm lên, nhưng vẫn là căng da đầu mở miệng, “Em…… em chỉ nhìn thấy cô ta chạy mất, thật sự không biết…… Cô ta đi nơi nào……”