Cưới 1 Tặng 1: Giám Đốc Hãy Ký Nhận

Chương 312:

Editor: May

Tuy rằng ảnh chụp chụp hồ, cô vẫn là liếc mắt một cái nhận ra.

Đây thật là chụp ở cửa nhà họ Mục!

Hơn nữa, người trên ảnh chụp cũng thật là Mục Diệc Thần!

Lạc Thần Hi tức giận đến mặt đỏ lên, âm thầm cắn răng.

“Rốt cuộc Mục Diệc Thần suy nghĩ cái gì? Lại còn thân cận với Bạch Tâm Hinh như vậy! Thật quá đáng!”

Cô ngược lại không quá tin tưởng, Mục Diệc Thần sẽ ở bên nhau với Bạch Tâm Hinh.

Nhưng là, Bạch Tâm Hinh đã làm chuyện quá phận như vậy với Tiểu Đoàn Tử, Mục Diệc Thần lại còn có thể thân mật đứng chung một chỗ với cô ta như vậy, còn để cô ta tiến vào biệt thự nhà họ Mục!

Nghĩ đến đây, Lạc Thần Hi liền hận không thể giáp mặt mắng tên đàn ông này một trận!

Đàn ông chính là dối trá, không đầu óc!

Bạch liên hoa anh anh anh vài tiếng, anh liền mềm lòng đúng không?

Anh đặt cô…… đặt Tiểu Đoàn Tử ở vị trí nào!

Lạc Thần Hi tức giận đến run tay, bấm ra số điện thoại của Mục Diệc Thần, liền muốn gọi qua chất vấn anh.

Nhưng, ở ngay lúc trước khi ấn xuống phím gọi, cô lại bình tĩnh lại.

Cô…… Lại có lập trường gì, hưng sư vấn tội Mục đại thiếu?

Lúc này, bỗng nhiên vang lên một trận tiếng chuông cửa.

Lạc Thần Hi buông di động, nghi hoặc nhíu mày, “Kỳ quái, người nào lại muốn tới nơi này? Hai ngày này mình lại không có chuyển phát nhanh?”

Cô đi tới cửa, kéo cửa bên trong ra.

“Leng keng” một tiếng.

Tiểu Đoàn Tử mặc váy công chúa hồng nhạt bỗng nhiên bổ nhào vào trên cửa phòng trộm, dùng tiếng nói vô cùng hưng phấn kêu lên: “Chị! Chị!! Đường Đường rốt cuộc tìm được chị rồi!”

Lạc Thần Hi mở to hai mắt nhìn, bị dọa tới rồi.

“Em em em…… Đường Đường?! Sao em lại ở đây?”

Lạc Thần Hi nhanh chóng mở cửa phòng trộm ra, để Tiểu Đoàn Tử tiến vào.

Tiểu Đoàn Tử ôm lấy đùi cô.

“Chị, Đường Đường rất nhớ chị!”

Lạc Thần Hi khom lưng ôm bé lên, “Chị cũng nhớ em! Chỉ là, rốt cuộc sao em lại tới đây?”

Tiểu Đoàn Tử ôm lấy cổ cô, cọ tới cọ đi ở trên mặt cô.

Lạc Thần Hi hỏi rất nhiều lần, bé mới vươn tay béo nhỏ, chỉ về phía sau, “Dì Trần đưa Đường Đường lại đây!”

Lạc Thần Hi quay đầu nhìn lại, lúc này mới chú ý tới, chị Trần đứng ở cửa cầu thang.

Cô ngoài ý muốn nói: “Chị Trần, cảm ơn chị đưa Đường Đường lại đây.”

Chị Trần đã đi tới, nhanh chóng nói: “Thiếu phu nhân, tiểu tiểu thư thật sự rất nhớ cô! Mấy ngày nay, cô không ở nhà, mỗi ngày cô bé đều khóc, đã hai ngày không có ăn cơm, làm chúng tôi đau lòng muốn chết!”

“Cái gì?!”

Lạc Thần Hi cúi đầu nhìn Tiểu Đoàn Tử, phát hiện khuôn mặt nhỏ thịt đô đô của bé quả nhiên gầy đi một chút, đôi mắt cũng có chút sưng sưng.

Tiều tụy hơn ngày thường rất nhiều.

Chị Trần lại nói: “Thiếu phu nhân, cô cũng không biết, hôm nay rốt cuộc dọa người bao nhiêu! Tôi đi ra ngoài mua đồ ăn, lại có thể nhìn thấy tiểu tiểu thư ở ven đường! Tôi chạy nhanh qua hỏi, mới biết được tiểu tiểu thư lại có thể trốn ra từ nhà trẻ, muốn đến Tân Giang Hoa Uyển tìm cô! Từ nơi này đến nhà trẻ Ngân Diệu, một người lớn đi đường cũng phải nửa tiếng đó...…”

Trái tim Lạc Thần Hi đều nhấc lên.

Trong lòng vừa tức lại cấp, còn có vài phần may mắn.

Cũng may, Tiểu Đoàn Tử ở trên đường đυ.ng phải chị Trần, nếu không, cô quả thực không thể tưởng tượng, Tiểu Đoàn Tử nhỏ như vậy, làm sao tìm được tới đây.