Editor: May
Chẳng may gặp phải người xấu ở trên đường…… Cả đời cô cũng không thể tha thứ cho mình!
Lạc Thần Hi cảm tạ chị Trần, mời chị vào.
Toàn bộ hành trình Tiểu Đoàn Tử dính vào trên người cô.
“Chị hôn hôn…… Chị ôm một cái……”
Một lòng Lạc Thần Hi đều phải manh hóa.
Thật vất vả cưỡng bách chính mình bày ra biểu tình nghiêm túc.
“Đường Đường, em nghe chị nói đã.”
“Chị muốn nói cái gì?” Tiểu Đoàn Tử cắn một ngón tay, nghiêng nghiêng đầu.
Lạc Thần Hi thiếu chút nữa lại bị mang lệch.
Nhanh chóng ho khan hai tiếng, “Khụ khụ, Đường Đường, chị nói cho em biết, rời nhà trốn đi là không đúng. Em còn nhỏ, không thể không có người lớn đi cùng, một mình chạy ra ngoài. Em có biết em làm như vậy có bao nhiêu nguy hiểm không?”
Tiểu Đoàn Tử chu chu miệng, rũ đầu nhỏ xuống, “Nhưng mà, Đường Đường nhớ chị nha…… Bà nội hư! Không cho Đường Đường tìm chị!”
Lạc Thần Hi nhìn bộ dáng đáng thương hề hề của bé, thật không đành lòng nói bé.
Nhưng mà, vấn đề an toàn vẫn là rất quan trọng.
Bên ngoài rất nhiều người xấu.
Tiểu Đoàn Tử còn là thiên kim nhà họ Mục.
Cho dù bên người có một đống bảo tiêu, đều khó tránh khỏi có người muốn bắt cóc bé.
Lại còn dám một mình chạy loạn ở bên ngoài……
Cô nỗ lực xụ mặt, “Tóm lại, về sau không được một mình chạy ra ngoài nữa. Bà nội không cho em lại đây tìm chị, em có thể chờ ba em đi công tác trở về, nhất định phải có người lớn đi cùng! Đã biết chưa?”
Cô chờ đợi nhìn Tiểu Đoàn Tử.
Nhưng mà, Tiểu Đoàn Tử bỗng nhiên lập tức khóc lên.
“Oa…… Oa…… Chị không cần Đường Đường! Chị thật sự không cần Đường Đường! Hu hu hu……”
Lạc Thần Hi hoàn toàn không nghĩ tới, Tiểu Đoàn Tử sẽ đột nhiên khóc lên, lập tức luống cuống tay chân.
Nhanh ôm bé dỗ, “Đường Đường ngoan, đừng khóc! Chị không có không cần em!”
Cô đều có điểm ngốc.
Cô chỉ là nói vài câu đạo lý với Tiểu Đoàn Tử mà thôi, cũng không có thực hung?
Ngày thường Tiểu Đoàn Tử vô tâm vô phổi, lá gan lại lớn, còn dám đá ba bé kìa!
Tại sao lại liền khóc như vậy?
Nhưng mà, Tiểu Đoàn Tử khóc đến đặc biệt thương tâm, đều nấc lên.
“Hu hu hu, chị không cần Đường Đường, Đường Đường rất ngoan……”
Mấy ngày nay, Tiểu Đoàn Tử vẫn luôn lo lắng chị không cần mình.
Thật vất vả tới chung cư, lại bị Lạc Thần Hi nói.
Kêu bé không cần tự mình lại đây.
Tiểu Đoàn Tử lập tức hiểu sai.
“Chị thật sự không có không cần em! Thật sự thích Đường Đường nhất!”
Lạc Thần Hi dỗ nửa ngày.
Cuối cùng, cô nhớ tới một thứ.
“Đúng rồi, chị làm quần áo mới cho em!”
Lạc Thần Hi ôm cô đi vào phòng làm việc, lấy từ trong ngăn tủ ra một bộ quần áo mới.
Đây là một bộ váy công chúa màu đỏ rực, nhưng ở cổ tay áo, cổ áo cùng vị trí ngực, đều may lên đường viền lông thỏ màu trắng, còn phối cùng mũ màu đỏ tươi, phía sau mũ cũng rũ một quả cầu lông màu trắng.
“Oa……!”
Tiểu Đoàn Tử nhìn thấy quần áo mới, rốt cuộc nín khóc mỉm cười.
Lạc Thần Hi cười nói: “Thế nào? Chị không lừa em đi? Chị vẫn luôn nhớ Đường Đường! Tới, chị giúp em thay.”
Không bao lâu, Tiểu Đoàn Tử liền lắc mình biến hoá, thành mũ đỏ mới ra lò.
Lạc Thần Hi còn bện hai bím tóc cho bé.
Tiểu Đoàn Tử vẫn luôn rất xinh đẹp.
Mặc quần áo mới vào, lập tức liền không khóc, đứng ở trước gương soi tới soi đi.
Lúc này Lạc Thần Hi mới yên tâm, xoay người đi phòng bếp tìm đồ ăn.